"Ngao ngao ngao -- Tiểu mỹ nữ có bị sợ hãi không?" Hắc Huyền trở về nguyên hình lại bắt đầu kêu to.
Vãn Vãn: "..."
Con hắc điểu này có sở thích kêu ngao ngao à?
Quý Thanh thoáng nhìn qua Hắc Huyền, ý tứ cảnh cáo trong mắt rõ như ban ngày. Hắc Huyền lập tức cụp mắt vỗ cánh bay lên không trung.
"Điểu đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa.."
Đến giờ Quý Thanh mới phát hiện mình luôn ôm chặt thiếu nữ nọ trong lồng ngực, sắc mặt đỏ lên, lập tức buông tay ra.
"Tại cô lại tới chỗ này?"
Vãn Vãn chớp chớp mắt: "Sau khi tan học tôi cảm giác được anh đang ở đây, cho nên tôi tính qua xem thử. Vừa rồi chính là con yêu quái mà hiệu trưởng nhờ anh thu phục sao?"
Quý Thanh nhẹ nhàng gật đầu, lo lắng hỏi han: "Cô có bị thương không?"
Vãn Vãn xua tay ý bảo mình không sao, chợt phát hiện, hôm nay nàng gặp Quý Thanh thế nhưng lại không xảy ra hiện tượng ly hồn như trước.
"Hình như triệu chứng ly hồn của tôi có tiến triển thì phải? Là bởi vì có cái cổ tệ này sao?" Nàng nâng tay mình lên, cánh tay mảnh khảnh dưới ánh mặt trời trắng nõn như tuyết, tô điểm thêm sợi dây màu đỏ nổi bật, đẹp đến mê người.
Quý Thanh ngẩn ngơ nhìn cánh tay thon thả kia, ôn hòa nói: "Cổ tệ này chỉ là giải pháp tạm thời trấn áp linh hồn cô, muốn giải quyết tận gốc e rằng phải tới thông linh thế gia một chuyến."
"Thông linh thế gia?" Vãn Vãn nhớ rõ lúc ở nhà Quý Thanh đã nghe thấy hắc điểu loáng thoáng nhắc tới cụm từ này, chẳng lẽ là một gia tộc trừ yêu lâu đời?
"Bọn họ cũng trừ yêu giống tôi vậy, để cuối tuần này tôi đưa cô đi tới chỗ thông linh thế gia xem thử." Quý Thanh nhẹ nhàng nói.
Xa xa vang lên tiếng chuông reo báo giờ vào lớp đã điểm, Vãn Vãn vội vàng kết thúc câu chuyện: "Thôi tôi phải về lớp đã, hẹn gặp lại."
"Đi đi!" Quý Thanh gật đầu.
Nàng nhẹ nhoẻn miệng cười duyên, vẫy vẫy tay chào hắn, đoạn xoay người bước nhanh về lớp học.
Quý Thanh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xa dần, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, em ấy nói.. Hẹn gặp lại.. hẹn gặp lại..
"Ma Chủ đại nhân, ta có thể nghe thấy nội tâm của ngài đó! Ngài giống như một nam sinh cấp ba si tình ngu ngốc vậy.." Hắc Huyền bay
trở về, ríu rít lượn quanh.
"Tên nam sinh cấp ba ngu ngốc" nào đó khẽ liếc nó một cái sắc lạnh.
"Đêm nay không cho ngươi ăn quỷ hồn."
"Không! Ma Chủ đại nhân, Điểu sai rồi, do cái mồm hư đốn của Điểu! Ma Chủ đại nhân.. tha thứ cho Điểu đi mà!"
Niệm một pháp thuật đánh vào người Hắc Huyền, Quý Thanh khẽ quát, "Ồn ào!"
"A! Bớ người ta ngược đãi động vật thành tinh! Ma Chủ đại nhân có tiểu mỹ nữ nên hết yêu thương Điểu rồi.."
"Câm miệng!"
"..."
Buổi tối Vãn Vãn xách ba lô trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra liền bắt gặp đám Úc Vi Nhi đang túm tụm lại với nhau.
Bọn họ thấy nàng như thấy quỷ, len lén ngước mắt nhìn nàng, mồm ngậm chặt không dám nói lời nào. Còn đâu dáng vẻ hùng hổ bắt nạt như trước.
Vãn Vãn đặt ba lô xuống bàn, lấy sách vở ra nghiêm túc ghi ghi chép chép. Kỳ thi đại học sắp đến, những kiến thức hai năm trước nàng nắm chưa được vững lắm, tuy rằng sở hữu ký ức của nguyên chủ nhưng cũng không nên lơ là lười biếng.
Bên kia Úc Vi Nhi đang xem gì đó, cô ta mở âm lượng rất lớn, làm ồn cả một dãy ký túc xá. Hình như là phim truyền hình máu chó khung giờ vàng, nam chính ra ngoài tòm tem bị nữ chính bắt gian tận giường. Tiếng thét chói tai, tiếng đánh chửi, mấy âm thanh hổ lốn hỗn tạp hòa trộn lại khó chịu vô cùng.
Chợt Vãn Vãn buông bút, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía bọn họ.
"Vặn nhỏ âm lượng xuống chút!"
Ngô Bình Bình giật bắn mình, vội vàng định chỉnh âm thanh nhỏ lại. Úc Vi Nhi giữ chặt tay nàng ta, liếc xéo cảnh cáo một cái rồi tiếp tục xem TV, không hề để ý tới lời Vãn Vãn vừa nói.
"Xem ra bài học lần trước không đủ khiến các người khôn lên tí nào thì phải." Vãn Vãn đứng lên, cất giọng nhàn nhạt.
Úc Vi Nhi cũng đồng thời đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực, trợn mắt.
"Xem TV là tự do cá nhân của tôi, cô lấy quyền gì mà quản?"