(Nam nữ chính đã hun nhau rồi nên tớ xin phép đổi sang xưng hô anh-em nha) Không bao lâu sau, chuyến dã ngoại trường tổ chức đã đến.
Quý Thanh đã đáp ứng yêu cầu của hiệu trưởng, tất nhiên cũng phải đi cùng.
Trường Vãn Vãn học là trường tư nhân, tuy lớp học không nhiều những sĩ số cũng khá đông đúc. Địa điểm lần này lớp nàng chọn là một thị trấn cổ kính xinh đẹp nho nhỏ, nơi đó có sông có núi, quang cảnh tuyệt đẹp cực kỳ phù hợp để đi dã ngoại.
Nhưng trong thị trấn này không có khách sạn, cho nên mọi người đành phải chuẩn bị lều trại để qua đêm ngoài trời.
Lịch trình hoạt động lần này bao gồm ban ngày tập trung nấu cơm, làm tiệc nướng BBQ, sau đó buổi chiều leo núi chuẩn bị lều trại, ngủ một đêm đến sáng ngắm bình minh.
Trường học thuê một xe khách đường dài để chở học sinh. Bấy giờ Vãn Vãn đang ngồi một mình ở băng ghế sau, trong lớp nàng vốn là người ù lì ít nói, hơn nữa lúc trước còn bị đám Úc Vi Nhi tẩy chay, cho nên mấy bạn học cũng ngại mở lời bắt chuyện với nàng.
Khi Quý Thanh vừa bước lên xe liền bắt gặp Vãn Vãn đang ngồi cô đơn một mình nghịch điện thoại di động.
"Lão sư, ngồi đây nè!" Úc Vi Nhi thấy Quý Thanh liền vẫy vẫy tay.
Ngô Bình Bình và Cao Lôi đương ngồi ngay phía sau cô ta, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô ta cũng vô cùng thích vị lão sư vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai trước mắt. Nhân chuyến du lịch dã ngoại này, cô ta đã lập kế hoạch kỹ càng cùng hai tỷ muội, chuẩn bị tỏ tình với hắn.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, hắn lại chỉ là thầy dạy thay, hai người vẫn có cơ hội.
Nhìn Quý Thanh thong thả bước tới, trái tim Úc Vi Nhi đập thình thịch liên hồi.
Nào ngờ đâu, Quý Thanh lại chẳng thèm liếc mắt mà lướt qua cô ta, đi tới chỗ Vãn Vãn ngồi xuống.
"Đang xem gì mà chăm chú vậy?"
Vãn Vãn nghe vậy liền ngẩng đầu, hơi mỉm cười: "Đang xem tin tức." Rồi sau đó nàng hỏi: "Quý Thanh, anh có điện thoại di động không?"
"Không có." Quý Thanh nhìn thoáng qua điện thoại trong tay nàng, âm thầm nói với lòng, xem ra hắn phải sắm một cái mới được!
Bình thường nếu muốn liên hệ với thông linh thế gia chỉ cần thả thông linh hạc truyền tin là xong. Thật sự
hắn chưa từng sử dụng điện thoại di động các thứ gì đó. Có phải Vãn Vãn sẽ cảm thấy hắn là một người tối cổ vô cùng lạc hậu hay không?
"Đi du lịch về anh sẽ mua." Quý Thanh vội vàng nói.
Vãn Vãn nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, cười khúc khích, "Em đi mua với anh. Sau khi thi đại học xong là em phải về quê rồi, sắm một cái để bọn mình còn liên lạc với nhau nữa!"
Thấy Vãn Vãn và Quý Thanh vai kề vai nói cười, Úc Vi Nhi âm thầm cắn răng. Chung Vãn Vãn đáng ghét! Lần trước thuê người chặn đường cướp đồ, thế quái nào nàng ta vẫn bình yên vô sự, hai tên kia cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi, coi như nàng ta gặp may!
"Vi Nhi, cậu đoán xem có phải Chung Vãn Vãn cùng Quý lão sư.." Ngô Bình Bình nhỏ giọng thì thầm.
Cao Lôi kéo kéo áo Ngô Bình Bình lại, không thấy bà chằn Úc Vi Nhi đang cáu sao, còn nói mấy chuyện đó.
Úc Vi Nhi nổi đóa trừng mắt nhìn Ngô Bình Bình, yên vị chỗ ngồi xong, ngón tay nàng ta siết chặt đến mức muốn bóp nát điện thoại của mình.
Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu, nàng ta mở camera điện thoại, len lén đưa ra sau chụp ảnh.
Điện thoại bắt trọn khoảnh khắc thân thiết của hai người ở băng ghế sau, Úc Vi Nhi hung ác hừ lạnh, mở album ra toan xem ảnh, "Này thì đắc ý, để xem tao dạy dỗ mày ra sao!"
"Sao lại thế này?" Úc Vi Nhi kinh ngạc bật ra tiếng.
"Vi Nhi, làm sao vậy?" Cao Lôi quan tâm hỏi thăm.
"Không.. Không có việc gì." Sắc mặt Úc Vi Nhi tái nhợt, cất điện thoại vào túi.
Mới nãy khi nhìn vào tấm ảnh vừa chụp, nàng ta chỉ thấy một dải sáng trắng mơ hồ mờ mờ ảo ảo, chẳng lẽ do camera bị hư?
Nghĩ đến đây, Úc Vi Nhi xoay người nói: "Bình Bình, Tiểu Lôi, lại đây chụp tớ chụp cho hai cậu một tấm."
Nữ sinh ai mà chẳng thích chụp choẹt, các nàng liền vui vẻ đồng ý, "Oke!"
Úc Vi Nhi cầm di động chụp một tấm ảnh, sau đó lập tức mở album ra xem, hai gương mặt thiếu nữ cười tươi như hoa hiện lên vô cùng rõ nét.