Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 137


trước sau

Đám học sinh ngồi ê cả mông mới tới nơi, ai nấy đều sôi nổi xách balo lục tục xuống xe.

Chờ đến khi xe khách không còn bóng người, Quý Thanh mới nhẹ nhàng lay gọi Vãn Vãn.

Vãn Vãn vốn chỉ ngủ một giấc nông, liền mở hai mắt hơi kèm nhèm ra, "Đến nhanh vậy hả, ưm, em chưa ngủ đã nữa.."

Quý Thanh cưng chiều xoa đầu nàng, "Tí nữa anh dựng lều cho em vào nghỉ ngơi."

"Thôi, em muốn đi chơi cơ." Vãn Vãn lắc đầu, hiếm lắm mới có cơ hội đi đâu đó thư giãn, nàng không muốn lãng phí thời gian vào việc nằm ngủ.

Nàng đứng lên, vươn tay duỗi thẳng eo, cái áo vốn vừa vặn bị động tác của nàng kéo căng, làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn.

Mặt Quý Thanh đỏ lên, lén lút vươn tay ra kéo áo nàng xuống che lấp cảnh xuân.

Vãn Vãn thấy thế chỉ hơi nhướng mày, không nói gì.

"Quý Thanh, mình xuống xe đi."

Hai người theo đuôi nhau bước xuống, chủ nhiệm lớp đang tập hợp tất cả học sinh lại, chuẩn bị giao nhiệm vụ. Dặn dò mọi người không được chạy lung tung, sau đó phải chú ý an toàn, vân vân..

Nhiệm vụ của Vãn Vãn là cùng mấy học sinh nam đi vào núi nhặt củi khô, tuy rằng cả đoàn có mang than theo để nướng thịt, nhưng việc nấu cơm nước cần sử dụng bếp củi, loại bếp này vô cùng tiện lợi, chỉ cần chất củi vào thì có thể nấu được bất cứ thứ gì ngay tại chỗ.

Vãn Vãn chẳng kì kèo nhiều, tuy rằng việc nhặt củi khô hơi phiền phức và mất sức, nhưng nàng cũng lười tranh giành với mấy người kia.

Có vài nữ sinh muốn mời Quý Thanh vào nhóm, nhiệm vụ của bọn họ khá nhẹ nhàng, chỉ cần phân loại và sửa soạn đồ đạc nấu nướng.

Quý Thanh lại ngỏ ý muốn đi theo nhặt củi khô với Vãn Vãn, lập tức mấy em gái cũng đòi đi cùng, kết quả bị chủ nhiệm lớp mắng cho cả đám một trận.

Cuối cùng Vãn Vãn, Quý Thanh, cộng thêm hai nam sinh nữa nhận nhiệm vụ đi vào rừng tìm củi.

Hai nam sinh kia đang định mở mồm bắt chuyện với Quý Thanh, nhìn thấy nụ cười xa cách trên gương mặt hắn, bọn họ đành câm nín kéo nhau đi qua chỗ khác.

Vất vả lắm mới được ở riêng với Vãn Vãn, làm sao hắn có thể để cơ hội này vụt mất dễ dàng như vậy.

Vãn Vãn cầm một cây cỏ đuôi chó trên tay ngúng nguẩy, dợm bước
chân đạp lên lớp lá vàng rụng rơi đầy đất, tâm tình thoải mái ngâm nga.

Quý Thanh đi theo phía sau lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây hằn lên người họ từng vệt loang lổ, mang theo một loại cảm giác an yên đến lạ.

Vài tiếng chim lảnh lót thỉnh thoảng cất vang, mấy con ve cứ kêu râm ran báo hiệu hè về, nhiệt độ trong rừng khá mát mẻ, lâu lâu có cơn gió nhẹ thoảng qua thổi loãng không khí nóng bức.

Thấy bên cạnh cây đại thụ trước mặt có một đóa hoa vô cùng đẹp đẽ và lạ mắt, Vãn Vãn lập tức chạy tới toan hái lấy.

Nào ngờ đất nơi đó hổng một lỗ, nàng hụt chân suýt ngã nhào.

Quý Thanh vội vàng vươn tay kéo nàng ôm vào lòng.

"Vãn Vãn, em không sao chứ?"

"Không sao, không sao." Tuy rằng có chút hoảng hồn, may thay Quý Thanh phản xạ nhanh, nếu không nàng đã ụp mặt xuống hố rồi.

Tựa đầu vào lồng ngực hắn, Vãn Vãn ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như họa kia.

"Cảm ơn anh!"

Gió xào xạc đung đưa từng tán cây che lấp vài ánh sáng mặt trời ít ỏi, cả khu rừng bỗng tối sầm như trời về chiều. Quý Thanh nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống, cổ họng bỏng cháy tưởng chừng khát khô.

Không gian bỗng chốc tình tứ đến lạ, tiếng côn trùng râm ran xung quanh cũng như lắng đọng lại.

Nàng khẩn trương đưa tay chống lên lồng ngực rắn rỏi, hắn muốn làm gì?

Quý Thanh như con thiêu thân bị Vãn Vãn thu hút, si mê kề sát nàng, mạnh mẽ ôm siết nàng vào gông xiềng của bản thân.

Vãn Vãn bất giác nhắm chặt mắt.

Hắn nhìn thật sâu vào cánh môi ngọt lịm chết người kia, nụ hôn lén lút trong phòng học ngày nào lướt qua trí óc như một cảnh phim tua chậm.

Ma Chủ đại nhân ngày thường thong dong bình tĩnh bấy giờ đang dồn dập thở gấp, ánh mắt dần dần trở nên xanh thăm thẳm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện