Thiếu nữ bị động tác bối rối của Quý Thanh chọc cho bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ vui tươi, xua tan bớt bầu không khí ngượng ngùng.
Quý Thanh xấu hổ lên tiếng, "Thời tiết nóng quá.." Lại bởi vì đang bịt mũi, giọng nói nghe hơi nghèn nghẹn.
Vãn Vãn tiến lại gần nâng tay hắn ra, nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau sạch máu mũi. Thực ra máu cũng không nhiều lắm, chốc lát sau đã ngưng chảy, tuy nhiên chỉ chút xíu này thôi đã đủ làm Quý Thanh xấu hổ muốn độn thổ. Đặc biệt là trước mặt cô gái sớm đã nhìn thấu hắn này, khiến hắn đã ngượng nay còn ngượng gấp đôi.
Lau máu mũi sạch sẽ xong, Vãn Vãn ngửa đầu cười nói: "Xong rồi."
Quý Thanh vội vàng giật lấy mảnh khăn giấy nhiễm bẩn kia, nói, "Để anh đi vứt." Đoạn hắn vội vội vàng vàng chạy đi.
"Chung Vãn Vãn!" Một tiếng la chói tai từ phía sau truyền đến.
Vãn Vãn xoay người, vẻ tươi cười trên mặt tắt ngúm, "Có chuyện gì?"
Úc Vi Nhi đứng cạnh đám đông cách đó hai ba thước, ra vẻ đắc ý nhìn nàng.
"Mày với Quý lão sư đang yêu nhau, tao thấy rồi, nếu tao đi nói với chủ nhiệm, cô ấy nhất định sẽ phạt mày." Úc Vi Nhi vênh váo tự đắc nói.
Vãn Vãn trông thấy đám bạn học đương ăn uống chơi bời phía xa xa, đoạn dùng ánh mắt như nhìn một kẻ đần độn lướt qua Úc Vi Nhi, sau đó xoay người rời đi.
"Mày đứng lại đó cho tao! Ánh mắt đó là ý gì? Mày không sợ tao mách với cô chủ nhiệm à?"
Úc Vi Nhi vội vàng tiến lên toan giữ chặt tay nàng.
Vãn Vãn lập tức xoay người bắt lấy cổ tay nàng ta, siết mạnh, "Úc Vi Nhi, tôi cảnh cáo cô, tôi còn chưa tính sổ chuyện lần trước cô thuê người chặn đường cướp đồ tôi. Biết điều thì đừng tìm đường chết nữa, bằng không.." Nàng híp mắt đầy nguy hiểm, giọng nói nhuốm đầy sát ý.
"Chung Vãn Vãn! Cô mau buông Vi Nhi ra.." Cao Lôi bên cạnh lo lắng hét toáng.
Sắc mặt Úc Vi Nhi trắng bệch, cảm giác cánh tay đau đến muốn gãy đôi làm nàng ta gào to, "Mau thả tay tao ra!"
Vãn Vãn hừ lạnh, hất tay nàng ta ra, "Cút!"
Úc Vi Nhi lảo đảo lui vài bước ra sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chung Vãn Vãn, mày đừng vội đắc ý, mày tưởng Quý lão sư thực sự thích mày à? Hắn chỉ muốn chơi
đùa với mày thôi."
Nhiều lão sư trung học có sở thích chơi đùa với mấy nữ sinh mới lớn non nớt, làm sao có mối quan hệ nào là nghiêm túc đâu, khẳng định Quý Thanh cũng là một trong số đó. Úc Vi Nhi dùng tâm tư tiểu nhân ác độc của mình phỏng đoán.
Vãn Vãn bật cười khanh khách, sau đó làm bộ cân nhắc suy nghĩ, đoạn nàng dùng giọng thâm tình ai oán nói: "Không sao cả! Cho dù anh ấy có chơi đùa với tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Chẳng như ai đó mặt dày dâng đến tận cửa, mà người ta cũng không thèm chơi.."
Tức khắc mặt Úc Vi Nhi đỏ ửng, hai mắt toát ra vẻ hung ác, "Chung Vãn Vãn!"
Chọc tức Úc Vi Nhi thành công mỹ mãn, trong lòng Vãn Vãn vô cùng sảng khoái, hơi hé miệng cười duyên: "Bạn Úc nè! Thay vì cả ngày tốn công suy nghĩ việc hại người khác, không bằng đọc nhiều sách một chút. Cho dù nhà cô nhiều tiền đến mức nào, với cái chỉ số thông minh này của cô.. Chậc! Sớm muộn gì công ty cũng phá sản trong tay cô mất!"
Nói xong, Vãn Vãn xoay người rời đi.
Tầm hai ba giờ chiều, tất cả mọi người lục tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên núi.
Khởi hành bây giờ thì tầm chạng vạng là leo đến đỉnh núi.
Thể chất Vãn Vãn vốn yếu đuối, bò được đến giữa sườn núi đã thở hổn hển như cá mắc cạn, mặt tái nhợt đi, bước đi lung lay tưởng sắp ngã.
Chủ nhiệm lớp thấy vậy hơi gai mắt. Lại nói nhà con bé này nghèo mạt rệp, quanh năm suốt tháng chưa từng tặng cho bà ta bất cứ quà cáp gì. Nếu không phải do sức học của Vãn Vãn nhắm chừng có thể thi đậu trường đại học danh tiếng, khiến bà nở mày nở mặt vì học sinh mình, phỏng chừng còn lâu bà mới thèm quan tâm đến nàng.
Nghĩ đến đây, chủ nhiệm lớp đi qua nói với Vãn Vãn: "Chung Vãn Vãn, em ra cuối đoàn đi, từ từ mà leo. Nhắm lên được đỉnh núi thì tốt, nếu không thể thì biết điều tự quay về xe đi, kẻo xảy ra sự cố gì lại làm phiền mọi người.."