"Đại nhân, thật ngại quá, khiến ngài chê cười rồi.." Mao lão gia vừa thấy bóng dáng Quý Thanh liền vội vã đi tới.
Quý Thanh hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Tiểu Cửu, ngươi đưa Vãn Vãn đi nghỉ ngơi đi!"
"Đại nhân!" Mao Tiểu Cửu cao giọng kích động hô, "Ngài không thể.."
Đôi mắt xanh thẳm của Quý Thanh nhẹ nhàng lướt qua, tức khắc nàng ta bị uy áp đè đến khó thở. Mao Tiểu Cửu quật cường mím môi, chịu đựng cảm giác lục phủ ngũ tạng đau nhói.
"Tiểu Cửu!" Mao Tiểu Thất đi tới đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng hóa giải uy áp của Quý Thanh, đoạn đẩy nàng ta lại gần cửa, "Mau đưa Chung tiểu thư đi nghỉ ngơi!"
Vãn Vãn chứng kiến hết thảy những gì vừa xảy ra, hóa ra bấy lâu nay Mao Tiểu Thất giấu dốt. Vốn dĩ thực lực của hắn còn lợi hại hơn Mao Tiểu Cửu gấp mấy lần.
Mao Tiểu Cửu thân là truyền nhân của thông linh thế gia, hơn nữa còn đang ở lứa tuổi nóng nảy bồng bột, ai nói đều không chịu nghe, nhưng đối với Thất ca, nàng ấy vẫn khá kính trọng.
Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, "Chung tiểu thư, xin mời!"
Quý Thanh giúp Vãn Vãn chỉnh lại khăn quàng cổ, nhẹ nhàng nhu hòa nói: "Đi nghỉ ngơi đi, đừng sợ, mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa nhanh thôi."
Vãn Vãn nắm chặt tay hắn, sau đó cười gật đầu, "Ừm."
Nàng nhớ rõ trong cốt truyện, cuối cùng Quý Thanh ôm thi thể nàng tự bạo, hắn là Ma Chủ, linh hồn hắn ẩn chứa sức mạnh cường đại hiếm có trên thế gian, ấy thế mà vẫn không giết nổi Thượng Quan Hoán. Những chuyện tiếp theo Vãn Vãn đều không hề biết chút thông tin nào, nhưng theo suy đoán của nàng, khả năng cao rằng sau khi Quý Thanh chết đi, mục tiêu tiếp theo của nam chủ ắt hẳn sẽ là huyết tẩy Mao gia.
Một thông linh thế gia nghìn năm hiển hách, chẳng lẽ cứ như vậy bị tiêu diệt trong tay nam chủ hay sao? Không! Có nàng ở đây, chuyện đó không thể nào xảy ra được!
Theo Mao Tiểu Cửu đi dọc hành lang lát gỗ xoan đào, Vãn Vãn nhìn thân thể nho nhỏ trước mặt, đột nhiên cảm thấy bóng dáng cô tịch ấy giống mình đến lạ.
Ánh trăng vàng nhạt trên bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống sân đình, phủ lên lớp tuyết trắng dưới mặt đất một màu bàng bạc long lanh, vô tình làm lu mờ ánh sáng lay lắt của mấy chiếc đèn lồng cổ treo trên hành lang, tất cả tạo nên một khung cảnh thật hoang vắng
cùng cô tịch.
"Tiểu Cửu." Vãn Vãn cất tiếng gọi.
Mao Tiểu Cửu quay đầu lại, đôi đồng tử đen như mực loang loáng ánh nước. Chẳng ai thấy cũng chẳng ai hay, trong đêm tối thiếu nữ ấy lặng lẽ rơi nước mắt, càng khiến người ta đau lòng thay.
Vãn Vãn khẽ thở dài, đoạn nàng ngồi xuống mép hành lang, vẫy vẫy Mao Tiểu Cửu, "Lại đây ngồi."
Mao Tiểu Cửu do dự một chút, sau đó cũng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Vãn Vãn.
Vãn Vãn đưa tay dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, "Tiểu Cửu, muốn khóc thì khóc đi!"
Mao Tiểu Cửu lắc đầu, "Em không khóc."
Nghe vậy Vãn Vãn có chút bất đắc dĩ, im lặng đưa mắt ngắm nhìn mấy cây mai trồng trong sân đình, bây giờ đang là mùa đông, hoa mai gặp thời tiết lạnh lẽo sẽ tự nở rộ, không khí lúc này tràn ngập mùi hương thanh nhã.
"Tiểu Cửu, sau này em muốn trở thành người như thế nào?"
"Thông linh sư lợi hại nhất."
"Em thật sự muốn thế ư?" Vãn Vãn nghiêng đầu hỏi nàng.
Chẳng biết có phải do quá cô đơn hay bởi đêm nay Mao Tiểu Cửu yếu lòng, cuối cùng nàng cũng chịu bày tỏ nội tâm của mình, "Không, thực ra em muốn trở thành một người giống như mẹ, mẹ em là một thông linh sư vô cùng thiện lương. Từ nhỏ mẹ đã nói với em, không có ai vừa sinh ra đã ác, yêu quái và người phàm có thể chung sống hòa hợp với nhau.." Nói tới đây, khuôn mặt nàng dần trở nên lạnh băng, "Không sai, yêu quái có kẻ tốt kẻ xấu, nhưng chỉ cần là đại yêu thì trong tay ắt phải nhuốm đẫm máu tươi. Cho nên em nhất định phải trở thành thông linh sư lợi hại nhất, trở thành truyền nhân của gia tộc và giết chết hắn!"
"Hắn?" Vãn Vãn nhíu mày.
"Lúc trước con đại yêu kia vốn dĩ chỉ là tiểu yêu được mẹ em cứu mang về, nhưng hắn lại lấy oán trả ơn, hại chết mẹ và cha.." Trong mắt Mao Tiểu Cửu lập lòe ánh hận thù thấu xương.
Khó trách đứa nhỏ này tự nghiêm khắc với bản thân từ bé như vậy, khó trách Mao Tiểu Thất lại giấu dốt bấy lâu nay!