Nửa năm qua, Vãn Vãn vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định đi bắt trộm Ngũ Sắc Linh Cầm. Chưởng môn cũng không bị tức đến quăn râu như trước, Mặc Dạ Minh vẫn phạt nàng, chuyện quen thuộc này cứ lặp lại mỗi ngày như một vòng tuần hoàn.
Thẳng đến khi Đồ Sơn Thanh Thanh xuất hiện.
Mỗi năm hết tết đến, Phiếu Miểu Tông sẽ nhận đệ tử một lần, Đồ Sơn Thanh Thanh có huyết mạch của Hồ Vương, thiên tư chắc chắn không phải hạng vừa, thuận lợi làm đồ đệ của chưởng môn.
Ở trong Hồ tộc, tướng mạo Đồ Sơn Thanh Thanh thuộc dạng cao quý kiêu ngạo, nhưng khí tức quanh thân nàng ta lại cực kỳ ôn hòa, dịu dàng, làm người bên cạnh hết sức thoải mái, phàm là đàn ông đều yêu thích kiểu thế này.
"Sư huynh, sư huynh.." Đồ Sơn Thanh Thanh ở sát vách Mặc Dạ Minh, mỗi sáng sớm sẽ mang chút đồ ăn đứng ngoài tiểu viện gọi với vào.
Chưởng môn dặn dò Mặc Dạ Minh phải hết sức quan tâm vị tiểu muội này, hắn đành thu lại kết giới, đưa Đồ Sơn Thanh Thanh vào trong tiểu viện.
"Sư huynh xem nè, đây là ít điểm tâm do tự tay ta làm, huynh nếm thử xem.."
Đồ Sơn Thanh Thanh để mấy loại thức ăn lên cái bàn đá trong sân, nào là cháo Liên Hoa, Linh Lung Cao các thứ..
Vãn Vãn mũi thính ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, lập tức từ trong phòng vọt ra.
Vừa nhìn thấy nàng, trong mắt Đồ Sơn Thanh Thanh hiện lên tia ngoan độc, Đồ Sơn Vãn Vãn!
Kiếp này nàng sẽ không ấu trĩ như vậy nữa, trước tiên chiếm được tim của điện hạ, sau đó Đồ Sơn Vãn Vãn có nằm mơ cũng không cướp nổi điện hạ khỏi tay nàng!
"Wa! Đây là sủng vật của sư huynh sao? Thật là đáng yêu.." Đồ Sơn Thanh Thanh đưa tay toan sờ lông Vãn Vãn.
Hai lông mày của Mặc Dạ Minh hơi nhíu lại, trong nháy mắt lại trở về vẻ lạnh nhạt như cũ.
Đời nào Vãn Vãn để cho ả "bạch liên hoa" này sờ được vào mình, nàng nhún người nhảy lên, để lại mấy dấu chân đen thui trên bộ y phục trắng tinh của Đồ Sơn Thanh Thanh.
"Sư huynh!" Đồ Sơn Thanh Thanh hơi cắn môi, đôi mắt long lanh vừa ủy khuất lại không mất đi vẻ quyến rũ.
Thần sắc Mặc Dạ Minh nhàn nhạt, nói: "Tiểu Tử hơi nghịch ngợm, sư muội chớ nên tức giận."
Đồ Sơn Thanh Thanh
vội vã nhoẻn miệng cười, "Muội nào có tức giận! Sư huynh, đồ ăn muội làm có vừa miệng không?"
"Cũng được."
Mặc Dạ Minh chỉ uống một ngụm cháo, những món ăn khác đều không đụng tới.
Con ngươi của Đồ Sơn Thanh Thanh hiện lên chút buồn bã, thấp giọng nói: "Có phải muội quấy rầy huynh tu luyện không?"
"Không có." Mặc Dạ Minh vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm kia.
"Vậy.. Sư huynh có thể có thể chỉ bảo thêm cho muội không?" Đoạn nàng ta khẽ nắm lấy tay áo hắn.
Mặc Dạ Minh nghĩ nàng ta có lòng làm nhiều điểm tâm cho mình đến vậy, lại nghĩ tới lời sư phụ dặn dò, đành gật đầu.
Đồ Sơn Thanh Thanh liền vội vàng cười nói: "Cảm tạ sư huynh, để muội đi lấy kiếm đã!" Trong nháy mắt lúc xoay người, nàng ta trao cho Vãn Vãn một nụ cười giễu cợt tự đắc.
Đồ Sơn Vãn Vãn, một con hồ ly vừa không thể hóa hình vừa không thể nói tiếng người, dựa vào cái gì được điện hạ yêu thương, ta muốn ngươi trơ mắt nhìn trái tim điện hạ từ từ thuộc về ta.
Vãn Vãn nhìn dáng vẻ hai mặt của nàng ta, không khỏi chậc chậc vài tiếng.
Ác ý rõ ràng đến vậy, cũng chỉ có nam chủ đần độn mới không nhìn ra. Muốn hại nàng ư? Để xem ai hành hạ ai!
Chịu hết nổi giọng nói dẻo quẹo của Đồ Sơn Thanh Thanh, Vãn Vãn lững thững một mình bước ra khỏi tiểu viện.
"Tiểu Tử, đi đâu vậy?" Một đệ tử mặc y phục màu trắng nhiệt tình chào nàng.
Hiện tại đệ tử Phiếu Miểu Tông không ai không biết nhà đại sư huynh có nuôi một con hồ ly, mà con hồ ly kia vô cùng thích chạy tới Linh Cầm Sơn bắt Ngũ Sắc Linh Cầm. Sau khi chưởng môn biết được sẽ nổi trận lôi đình và đại sư huynh sẽ mang xác Linh Cầm hoàn trả lại cho ngài ấy.
Cũng chỉ có con hồ ly này dám làm như thế, thậm chí đám đệ tử còn cược xem bao lâu nữa nàng sẽ lại trộm Linh Cầm của chưởng môn.
Vãn Vãn kiêu ngạo liếc tên đệ tử nọ một cái, sau đó cất bước chạy tới ngọn núi được xem là cấm địa kia.