Ngọn núi này quanh năm bao quanh bởi một màn sương trắng dày đặc, mang tên Vụ Phong. Nơi đây được xem là cấm địa của Phiếu Miểu Tông, nghe đồn rằng vài năm trước có một đệ tử ngang nhiên xông vào Vụ Phong, nhưng lại lạc trong màn sương mù, sau đó không thấy đi ra. Vả lại đây là chỗ sư thúc của chưởng môn cư ngụ, người nọ tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt, ngay cả chưởng môn cũng hiếm khi dám quấy rầy hắn.
Phàm là kẻ tu tiên đến một thời điểm chín muồi sẽ chọn độ kiếp phi thăng lên Tiên giới, nhưng vị sư thúc kì lạ này lại ngược lại, thân mang thiên phú trác tuyệt, thậm chí có thể độ kiếp rời đi sớm hơn sư phụ của chưởng môn mấy trăm năm. Thế nhưng mỗi khi tới thời điểm độ kiếp, mọi đám mây kéo tới đều bị hắn đánh tan hết thảy, sau đó tiếp tục một thân một mình ở ẩn tại Vụ Phong.
Nói đi cũng phải nói lại, Phiếu Miểu Tông nhờ có được vị lão tổ lợi hại như vậy mà trở nên nổi bật hơn các môn phái khác, là tông môn tu tiên đứng đầu về số lượng đệ tử gia nhập mỗi năm.
Lúc này Vãn Vãn đã theo hắn vào đại điện, sau đó băng qua đại điện rẽ vào thiên điện.
Mây mù từ từ tản ra, ánh mặt trời ẩn hiện thấp thoáng chiếu qua tầng sương trắng, trước mắt hiện lên mười mấy tòa thiên điện cùng lầu các. Đỉnh núi Vụ Phong vẫn lẩn khuất sau tầng mây, mắt thường không thể nhìn thấy được, bên trên còn có một thác nước đang ầm ầm đổ xuống, trông tựa dải ngân hà đẹp mắt. Nước xuôi theo dòng đổ về một hồ nước khổng lồ, lúc này mặt hồ đầy những gợn nước lăn tăn, thỉnh thoảng có vài con cá từ đáy hồ tinh nghịch nhảy bật lên, tựa như đang vẫy chào với những vị khách ghé thăm Vụ Phong.
Trong khi Vãn Vãn đang trầm trồ với khung cảnh kỳ vĩ trước mắt, "chủ nhà" không biết từ lúc nào đã vặt lông Ngũ Sắc Linh Cầm, rửa sạch, sau đó xuyên một cây gỗ qua thân thể Linh Cầm, một mình đốt lửa chuẩn bị nướng thịt chim.
Vị tiên nhân không nhiễm chút khói bụi thế tục này lại tự tay nướng linh cầm cho nàng ăn, Vãn Vãn mừng rỡ chạy tới, thân mật ghé vào chân hắn. Cảm giác như từ rất lâu về trước, nàng đã từng làm hành động này rất nhiều lần, nhiều đến mức in sâu vào tâm khảm.
Phía tây của hồ nước trồng một cây tùng cao lớn, con Tiên hạc nọ lượn lờ trên không
trung vài vòng rồi đáp xuống cành cây, nó khép hai cái cánh to tướng lại, đứng im re nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau, mùi thịt linh cầm nướng thơm phức bốc lên, lỗ mũi ánh nước của Vãn Vãn khẽ hít hà, tròng mắt màu tím nhạt loe lóe ánh háo hức, cái bụng cũng đánh trống trận liên hồi.
Nam nhân đặt con chim đã nướng chín kĩ xuống trước mặt nàng.
"Ô ô.." Ngươi không ăn hả?
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng, không nói một lời cắm cây gỗ xuống đất, thong thả đứng lên, quanh thân lộ ra khí thế lạnh lùng như băng tuyết.
Không ăn thì thôi! Được rồi! Nàng đành ăn hết luôn vậy!
Vãn Vãn vươn chân ngắn ngủn ôm lấy linh cầm, gặm nhồm nhoàm như hổ đói. Chẳng biết nam nhân bỏ thêm gia vị gì, thịt chim ăn vào vừa thơm lại vừa non mềm.
Sau khi ăn hết nửa con, Vãn Vãn khệ nệ vác bụng đứng lên, cảm thấy miệng hơi khát nước, nhưng nàng không biết nước trong hồ kia có uống được hay không. Móng vuốt của Vãn Vãn đã dính đầy mỡ, nàng ngại làm bẩn y phục trắng tinh trên người nam nhân, đành lon ton đến trước mặt hắn, dùng hai chi trước ra dấu.
"Ô ô.." Ta muốn uống nước!
"Nước?" Nam nhân mở miệng nói, thanh âm êm tai tựa tiếng ngọc phỉ thúy vỡ.
Vãn Vãn liền vội vàng gật đầu.
Ánh mắt nam nhân nhàn nhạt liếc về phía hồ nước.
Hắn muốn nàng uống nước lạnh trong hồ?
"Ô.." Vãn Vãn không cam lòng nhìn hắn, lại thấy hắn im lặng bình tĩnh nhìn lại nàng, thế nên nàng đành chạy tới bên hồ nhấp vài ngụm.
Nào ngờ đâu nước trong hồ lại thanh ngọt ngoài ý muốn, Vãn Vãn lè lưỡi liếm liếm, con ngươi nheo lại vẻ thỏa mãn. Làm hồ ly đã lâu, ngay cả thói quen hành động cũng từa tựa động vật, nàng sắp quên mình là con người tới nơi rồi.
Tròng mắt linh động của Vãn Vãn đảo qua đảo lại. Ăn uống no đủ rồi, tới lúc làm chính sự thôi!
Bây giờ cần xác định lại xem, nam nhân vừa cường đại vừa tôn quý này.. liệu có phải là nam thần của nàng hay không?