Mọi người đồng thời ngửa đầu nhìn lên..
Tiên hạc to lớn xuyên qua tầng mây vọt tới, đoạn nó hơi dừng lại, quẳng một con tiểu hồ ly xuống mặt đất.
Sắc mặt mọi người bỗng chốc trở nên kỳ quái.
Mặc Dạ Minh: .
Tiểu Tử chạy đến ngọn núi cấm địa kia? Ấy vậy mà người nọ lại để Tiên hạc tiễn nó trở về.
Biểu cảm của chưởng môn lúc này xanh xanh trắng trắng như tắc kè hoa, nếu như bây giờ ông mở mồm đòi linh cầm, hình như có chút không thức thời thì phải.
Đồ Sơn Thanh Thanh vừa tới Phiếu Miểu Tông, chẳng biết Tiên hạc kia có lai lịch ra sao, tưởng là súc sinh đồng bọn của Vãn Vãn, liền mở miệng nói: "Sư phụ, tiểu hồ ly này còn có đồng bọn.."
Chưởng môn trái lại chẳng hề hé răng, nếu như Tiên hạc này muốn ăn Ngũ Sắc Linh Cầm của ông, ông nào dám cãi mệnh. Chỉ sợ ông có tận tay dâng tất cả loại linh thú trong Linh Cầm Sơn cho nó, nó còn khịt mũi khinh thường.
Một đệ tử bên cạnh vội vàng nói: "Sư muội không biết đó thôi, Tiên hạc này.. là tọa kỵ Tiên Tôn ở trên đỉnh Vụ Phong."
Ánh mắt Đồ Sơn Thanh Thanh lóe lên sự châm chọc, Tiên Tôn đỉnh Vụ Phong là cái thá gì. Chẳng qua chỉ là phàm nhân tu luyện thành tiên, há có thể tôn quý bằng điện hạ của nàng?
Nhưng mà..
Mấy câu nói sau đó của chưởng môn như một cú tát vào mặt nàng ta.
"Tiểu Tử, qua đây."
Vãn Vãn nhìn lướt qua đám người xung quanh, hiểu rõ bọn họ đã bị uy lực chủ nhân đỉnh Vụ Phong dọa cho khiếp đảm, nàng liền nghếch cao cằm, thong thả vươn bốn chân bước tới.
Thân là hồ ly tính tình cao ngạo, tất nhiên là nàng muốn cáo mượn oai hùm rồi!
Chưởng môn vuốt ria mép, mỉm cười nói: "Không ngờ ngươi lại gặp được cơ duyên tốt như vậy, có thể lọt vào mắt tiểu sư thúc. Có điều.. ngươi là tiểu yêu, nếu muốn tu luyện thành công, nên hạn chế đụng tới tục vật phàm trần một chút."
Ý đây là nhắc nhở nàng, muốn ăn có thể ăn, nhưng nhớ ăn ít một chút! Chỉ cần không ăn hết linh cầm của ông là được.
"Ngao." Vãn Vãn nhẹ nhàng kêu một tiếng, xem như là bằng lòng, đôi tròng mắt tím nhạt linh động tràn đầy vẻ đắc ý.
Ha ha! Về sau không cần phải lén la lén lút đi trộm
nữa rồi. Mấy con linh cầm kia, nàng thèm là cứ ngang nhiên bắt ăn thôi!
Nhẹ nhàng liếc qua Đồ Sơn Thanh Thanh đứng đó, Vãn Vãn dậm chân bước thẳng vào tiểu viện.
Sau đó chưởng môn dặn dò Mặc Dạ Minh vài chuyện linh tinh xong mới mang chúng đệ tử rời đi.
Đồ Sơn Thanh Thanh cắn môi, Tiên Tôn đỉnh Vụ Phong thì đã sao, để xem hắn có thể bảo vệ Đồ Sơn Vãn Vãn đến bao giờ.
Nàng là Đồ Sơn Hồ tộc công chúa, thân phận cao quý hơn đám người phàm tục kia gấp mấy lần. Xử lý một con tiểu yêu là chuyện dễ như trở bàn tay, mà hắn chắc chắn sẽ không dám động thủ với nàng.
Lúc này Vãn Vãn đã chạy vào trong tiểu viện, Mặc Dạ Minh cũng không nói một lời bước theo, sau đó làm một pháp thuật bao kín tiểu viện lại.
"Qua đây!" Thanh âm đạm mạc chẳng thốt nên chữ nào dư thừa, tuy nhiên có thể phân biệt rõ ràng tâm tình hắn đang vô cùng không tốt.
Bảo đi qua liền đi qua, chẳng phải mất mặt lắm sao? Nhưng hiện tại Vãn Vãn không có pháp lực, đành chọn cách hạ mình, dù sao trong tình huống này, nàng nghe nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.
Người đàn ông này mang thân phận tôn quý, ắt hẳn về mặt tính cách sẽ có chút tự cao tự đại. Sủng vật của hắn lại được người khác chăm sóc đưa về trước mặt mọi người, đại khái trong lòng hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Mặc Dạ Minh ngồi trong sân, đôi mắt híp lại, thần sắc trầm xuống.
"Ta đã dặn ngươi không được chạy tới ngọn núi kia."
Linh sủng của hắn, không tới phiên người khác che chở.
Vãn Vãn làm bộ ngơ ngáo chẳng hiểu gì hết, nhảy lên cái bàn đá dưới gốc cây tùng, khép mắt lại toan nghỉ ngơi.
Mặc Dạ Minh lại túm lấy phần lông trên cổ tiểu hồ ly, xách nàng lên.
"Ngao!" Ngươi định làm gì?
Vãn Vãn gắng sức giãy giụa, nhưng cánh tay Mặc Dạ Minh vẫn giữ chặt nàng, đoạn hắn đưa tay kia ra.