Bước vào đại sảnh biệt thự, đèn đuốc sáng ngời chói mắt, Vãn Vãn có chút khẩn trương ôm chặt cánh tay Hứa Thần Hạo, lần đầu tiên nàng xuất hiện lại bị nhiều người nhìn chăm chú đến vậy.
Cảm giác giống như một con khỉ trong vườn thú bị người ta vây xem vậy.
Biểu tình của Hứa Thần Hạo vô cùng đạm mạc, hiển nhiên trường hợp này đã sớm thành thói quen, hắn vỗ vỗ tay Vãn Vãn, kề sát vào bên tai nàng nói: "Đừng khẩn trương, bên kia có đồ ăn và thức uống, em đi qua đứng đợi, anh đi một chút quay lại liền."
Vãn Vãn gật gật đầu buông bàn tay đang níu Hứa Thần Hạo ra.
Chỉ thấy hắn đi đến chỗ một người đàn ông trung niên có bề ngoài phúc hậu, người nọ ngó qua chỗ nàng, có lẽ là đang tò mò nàng là ai.
Hứa Thần Hạo cười nói gì đó, ông ấy liền nở một nụ cười thân thiện với nàng.
Trước kia Vãn Vãn rất ít khi đi theo Hứa Thần Hạo ra
ngoài tham gia yến hội, tính tình nàng rất cao ngạo, vài lần gây sự với mấy thiên kim của gia tộc lớn, từ đó Hứa Thần Hạo liền không mang nàng tham gia yến hội một lần nào nữa.
Một mình đứng ở góc, Vãn Vãn định lẳng lặng chờ đợi Hứa Thần Hạo, nàng không am hiểu mấy cái quy tắc xã giao trong giới thượng lưu, cũng không ưa nói chuyện rào trước đón sau giả lả cùng mấy vị tiểu thư kia, chẳng thú vị chút nào.
"Tô tiểu thư?" Chợt một âm thanh không xác định gọi tên nàng, có chút chần chờ.
Nghe thấy thanh âm này, đầu Vãn Vãn tê rần, đêm nay tâm tình nàng rất tốt, không nghĩ sẽ vì một bạch liên hoa mà phá hư tâm trạng.
Vãn Vãn liền giả bộ không nghe thấy, dợm bước quay đi thật nhanh, tựa hồ muốn cách thật xa chủ nhân của thanh âm kia