"Đế Cửu Thương."
Đế Cửu Thương?
Cửu mới là Đế, có thủy tàng long, lành lạnh cũng thương.
(Đoạn này tớ đọc không hiểu huhu)
Vãn Vãn có chút sững sờ, nào ngờ nam nhân này lại sở hữu một cái tên ngang tàng như vậy, e rằng thân phận hắn không đơn giản chỉ là một tiểu sư tổ Phiếu Miểu Tông.
Bấy giờ Tiên hạc ré to trên bầu trời, nó đã hoàn thành nhiệm vụ đi bắt Ngũ Sắc Linh Cầm, lúc này nó vừa bay trở lại, trong móng vuốt còn quắp một con linh cầm quẳng xuống trước mặt Vãn Vãn. Tiểu hồ ly theo bản năng nhảy khỏi lòng nam nhân, nhào tới ngoạm vào cổ con Ngũ Sắc Linh Cầm.
Vãn Vãn: .
Thực sự là.. một hành vi xấu hổ muốn độn thổ!
Nhưng nàng vẫn giữ vững bình tĩnh, mặt dày xoay người mang linh cầm đến đặt trước mặt nam nhân.
Đế Cửu Thương lạnh nhạt đứng dậy, nhặt linh cầm lên, thản nhiên dùng pháp thuật trừ hết lông trên người nó, đoạn hắn xiên linh cầm lên que gỗ, lại làm một pháp thuật khác nhóm lửa.
Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân hắn, dõi mắt nhìn chằm chằm làn da linh cầm đang từ từ chuyển sang màu vàng rộm.
Kể từ lần được nếm thử mùi vị linh cầm nướng chín trước, nàng liền nhớ mãi không quên tay nghề nấu ăn của nam nhân này.
Lát sau linh cầm đã chín hẳn, lớp da giòn rụm bóng mỡ, mùi thịt thơm phức bốc lên. Như thường lệ Đế Cửu Thương đặt con linh cầm ngon mắt trước mặt Vãn Vãn.
Đôi mắt linh động của nàng nhìn hắn, sau đó dùng móng vuốt viết lên đất, "Ngươi cũng ăn."
Thấy tiểu hồ ly biết nghĩ đến mình như vậy, Đế Cửu Thương dịu dàng đưa tay xoa xoa đầu Vãn Vãn, "Ta không ăn phàm trần tục thực."
Vãn Vãn chớp chớp cặp đồng tử long lanh, "Ngươi ăn đi! Ngon lắm!"
Nhìn ánh mắt đong đầy mong đợi kia của nàng, Đế Cửu Thương không còn cách nào khác, đành tự tay xé một miếng thịt nhỏ mọng nước đưa vào miệng. Đã nhiều năm chưa đụng đến đồ phàm tục, hắn sớm đã quên mùi vị thức ăn ra sao, lúc này nếm thử cũng cảm thấy khá hoài niệm.
Vãn Vãn vui vẻ ôm lấy linh cầm, gặm như hổ đói.
Đế Cửu Thương ưu nhã móc trên người ra một chiếc khăn lụa màu trắng, nhẹ nhàng lau miệng. Vừa lúc Vãn Vãn ăn xong, tự động nhảy dựng lên bắt lấy cái khăn trong tay hắn quệt quệt mồm mấy cái. Sau đó ra bộ đáng yêu trả cho
nam nhân, chiếc khăn trắng bấy giờ đã lấm lem dầu mỡ.
"Giữ lấy." Đế Cửu Thương mặt không đổi sắc.
Vãn Vãn xấu hổ cúi đầu, hắn.. không cần nữa.. vì chê nàng bẩn sao?
Biểu cảm buồn rầu của tiểu hồ ly bị nam nhân nhìn thấy, hắn nói: "Bản tôn tặng nó cho ngươi, nhớ giữ thật kỹ."
Nàng nghe vậy liền vươn móng trân trọng ôm chặt khăn lụa, đôi con ngươi tím nhạt tràn ngập vui mừng.
"Xuống núi đi!" Đế Cửu Thương đứng dậy chắp tay.
Vãn Vãn vội vã với lấy góc áo bào của hắn. Nàng không muốn xuống núi đâu, bên dưới còn có một ả Đồ Sơn Thanh Thanh bệnh thần kinh chực móc tim nàng kia kìa.
Đế Cửu Thương cúi đầu nhìn tiểu hồ ly.
"Ô ô.." Ta không muốn xuống núi!
Vãn Vãn lắc lắc cái đầu bé nhỏ, dùng bộ dạng đáng thương nhìn hắn.
"Không đi?" Đế Cửu Thương nhàn nhạt hỏi.
"Ô ô." Không đi không đi!
Đoạn nàng ôm lấy chân hắn thật chặt, tựa như dùng hết sức lực nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
Tiên hạc phía xa xa trông thấy liền phỉ nhổ trong lòng. Con tiểu hồ ly này, cũng biết giả bộ đáng thương bám riết lấy chủ nhân đấy chứ.
Nội tâm cứng rắn của Đế Cửu Thương hơi mềm xuống, nói: "Vậy thì cứ ở lại đi!"
Vãn Vãn mừng rỡ buông chân hắn ra, nhảy nhót tung tăng trên bãi cỏ một hồi, sau đó mới trở lại bên người nam nhân.
"Ta muốn tu luyện." Nàng viết xuống trước mặt hắn mấy chữ này.
Hắn là kẻ mà ngay cả chưởng môn cũng không dám đắc tội, ắt hẳn thân phận phải cao hơn chưởng môn một bậc. Một khi nàng trở thành đồ đệ của hắn, để xem Đồ Sơn Thanh Thanh kia còn dám làm gì nàng!
Đế Cửu Thương hơi nghi hoặc, con tiểu yêu này chẳng phải là linh sủng của tên đệ tử kia sao? Vì cớ gì hắn ta không dạy nó tu luyện?
Vãn Vãn khẩn trương nhìn Đế Cửu Thương, trong con ngươi đầy ắp vẻ chờ mong, hắn sẽ đồng ý chứ?