Lúc tỉnh lại đầu Vãn Vãn đau nhức vô cùng, trong chăn chỉ có khí tức của mỗi mình nàng.
Tối hôm qua.. Chẳng lẽ thật sự chỉ là mơ sao? Nàng đưa tay vỗ vỗ trán, hậu quả sau khi say rượu là đầu đau như búa bổ, đến tận sáng nay vẫn còn chút choáng váng.
Mang giày, rửa mặt xong xuôi, Vãn Vãn vội vàng chạy về hướng đại điện.
"Sư phụ, người đã tỉnh chưa?" Vãn Vãn đứng bên ngoài gọi với vào.
"Vào đi!" Thanh âm của Đế Cửu Thương từ phía trong vang lên.
Nghe thế, Vãn Vãn lập tức đẩy cửa ra chạy tọt vào. Hôm nay Đế Cửu Thương diện một thân áo bào tím nhạt, màu sắc tương đồng với y phục của nàng. Thoạt nhìn hai người trông vô cùng đẹp đôi, nếu sánh vai đi dạo ngoài đường e rằng kẻ khác chỉ nhận nhầm họ thành một cặp trai tài gái sắc.
Bấy giờ Vãn Vãn chỉ buộc tùy tiện một búi tóc bằng dải lụa trắng, để mặc suối tóc đen mượt hờ hững rũ xuống tấm lưng thon thả, trông xinh đẹp đến nao lòng.
Đế Cửu Thương đang ngồi bên cửa sổ thưởng thức chung trà, thản nhiên cất lời: "Lại đây!"
Thiếu nữ liền tăng bước chân chạy tới. Trên bàn bày biện đủ thứ bánh ngọt tinh xảo, khiến cho con mắt long lanh của Vãn Vãn cứ nhìn đắm đuối không thôi, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Nam nhân khe khẽ nhếch môi, "Ăn đi!"
Vãn Vãn chẳng chờ nổi nữa, lập tức ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng nhấm nháp.
"Ngon quá!" Đôi mắt xinh đẹp của nàng thỏa mãn cong thành hình trăng non, chẳng ngờ mấy cái bánh này lại ngon đến vậy, nàng vội vã lấy một miếng khác ăn lấy ăn để.
Đế Cửu Thương thong thả rót một chung trà, đẩy đến trước mặt nàng, đôi đồng tử vốn dĩ luôn lạnh như băng tuyết, bấy giờ lại nhiễm chút cái ấm áp mùa xuân.
"Ăn chậm thôi! Cẩn thận bị nghẹn."
Thấy hắn bỗng nhiên quan tâm mình như vậy, Vãn Vãn có chút thảng thốt, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, tối hôm qua.. Con.." Nàng dừng một chút mới tiếp tục nói: "Lúc con uống say, người đưa con về phòng ạ? Con không làm chuyện gì ngỗ nghịch chứ?"
Nàng vô cùng muốn biết rốt cuộc bản thân có làm ra chuyện kinh thiên động địa gì với sư phụ hay không.
"Ừm." Đế Cửu Thương ngâm nga một tiếng nhẹ nhàng.
Vãn Vãn ngẩn ngơ, ừm là ý gì?
"Ăn xong chưa?" Nam nhân đặt chung trà xuống bàn.
Thiếu nữ ngốc ngốc trả lời: "Xong rồi."
"Vậy thì đi thôi!" Nói đoạn
Đế Cửu Thương chắp tay thong dong bước ra đại sảnh.
"Sư phụ, chờ con với, người đi đâu vậy?" Vãn Vãn lại vội vã chạy theo.
Ở bãi cỏ bên cạnh hồ nước.
Vãn Vãn khúm núm đứng đối diện Đế Cửu Thương.
"Không bao lâu nữa sẽ tới đại hội tỷ thí của những đệ tử Phiếu Miểu Tông, thân là tân đệ tử, ngươi cũng phải tham gia." Nam nhân đạm nhiên nói.
Thiếu nữ lập tức nở nụ cười tự tin, "Sư phụ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chiến thắng." Nàng không những chiến thắng, hơn nữa còn phải dạy cho Đồ Sơn Thanh Thanh cùng Mặc Dạ Minh một trận ra ngô ra khoai.
Nàng hãy còn chưa quên chuyện lần trước Đồ Sơn Thanh Thanh xuất chiêu muốn móc tim của nàng, cả sự tình ngàn năm trước ả mưu hại nguyên chủ, những chuyện này nàng phải đòi ả ta trả cái giá xứng đáng mới thỏa lòng.
Đế Cửu Thương nói: "Hai đệ tử của chưởng môn thiên tư xuất chúng, hơn nữa còn nhập môn sớm hơn ngươi, lại chăm chỉ tu luyện hơn ngươi nhiều.."
Vãn Vãn càng nghe càng thấy chói tai, sao sư phụ cứ tâng bốc hai kẻ kia lên mây xanh mà dìm nàng xuống vực thẳm vậy?
"Sư phụ, con sẽ không làm người mất mặt đâu!" Nàng vội vã cam đoan, cắt đứt lời hắn.
Đế Cửu Thương nhìn nàng nói tiếp: "Nhìn kiếm pháp của ngươi hôm qua, còn có chỗ sơ sót. Lấy kiếm ra đây, ta chỉ cho ngươi."
Vãn Vãn cứ thấy ngờ ngợ trong lòng, tại sao sư phụ không thắc mắc nàng lấy kiếm ở đâu ra. Chẳng qua ý nghĩ này bị nàng nhanh chóng quẳng ra sau đầu, đoạn nàng tự tay triệu hồi Nguyệt Thần từ trong hư vô.
"Qua đây!"
Thiếu nữ cầm kiếm lại gần hắn thêm một chút.
Đế Cửu Thương kéo tay Vãn Vãn, ôm trọn thiếu nữ vào lồng ngực, một tay cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn đang cầm kiếm của nàng. Thân thể Vãn Vãn trong phút chốc cứng đờ, trái tim lại hoảng loạn nảy lên thình thịch.
"Tĩnh tâm, từ từ dẫn linh lực vào kiếm.." Hơi thở trong trẻo như hoa lan của hắn phả vào vành tai nàng.