Đế Cửu Thương vốn ngồi dưới tàng cây cũng nhanh chóng đứng lên, tay phải đặt sau lưng, tay trái buông thõng bên hông, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm đanh lại.
Chẳng lẽ kiếp vân này là của sư phụ?
(Kiếp vân: Mây dùng để độ kiếp)
Vãn Vãn mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi mất mát, nếu như.. nếu như hắn độ kiếp thành công, vậy chẳng phải hắn sẽ rời khỏi nàng hay sao?
"Sư phụ!" Thiếu nữ vội vàng xoay người chạy tới chỗ Đế Cửu Thương.
- -
Trên quảng trường của Phiếu Miểu Tông, đám tân đệ tử cũng dừng luyện kiếm, quay sang bàn tán ầm ĩ với nhau.
"Đây là ai độ kiếp vậy?" Một vị đệ tử hâm mộ hỏi.
"Kia là chỗ ở của vị trưởng lão nào?"
"Đó không phải đỉnh Vụ Phong sao.."
Thần sắc Mặc Dạ Minh băng lãnh, lạnh lùng mắng: "Nhìn cái gì, tiếp tục luyện kiếm cho ta!"
"Vâng thưa đại sư huynh." Mấy tân đệ tử vội vã im lặng.
Chưởng môn bấy giờ đứng dựa vào cây cột trong đại điện, trông về phía đỉnh Vụ Phong đang bị kiếp vân mờ mịt bao phủ, thở dài một tiếng. Mỗi một trăm năm đều sẽ có kiếp vân kéo tới đỉnh Vụ Phong nhưng lại bị tiểu sư thúc đánh tan, lúc này đây, liệu tiểu sư thúc sẽ quyết định ra sao? Độ kiếp phi thăng hay vẫn sẽ tiếp tục ở lại chốn này?
- -
"Đừng tới đây!" Thanh âm của Đế Cửu Thương tuy trong trẻo nhưng chất chứa đầy lạnh lùng.
Đôi mắt Vãn Vãn đã đong đầy nước mắt, vừa nghĩ tới chuyện hắn phải rời xa mình, nàng còn hơi sức đâu mà nghĩ nhiều, bước chân không ngừng chạy về phía nam nhân.
"Sư phụ, đừng!"
Kiếp vân mù mịt trên bầu trời run rẩy như bị quá tải, từng tia sét ầm ầm đánh xuống thân thể Đế Cửu Thương.
Nam nhân khẽ hừ lạnh, phi thân lên lơ lửng giữa không trung, thong thả phất tay một cái.
Rầm! Sấm chớp như bị thứ gì đó đánh vỡ vụn, phát ra ánh sáng chói lòa tới mức Vãn Vãn chẳng sao mở mắt nổi.
Thiếu nữ cũng bị lực lượng quá mức cường đại ảnh hưởng, chật vật ngã lăn sang bên cạnh.
Ầm ầm ầm! Luồng sấm sét liên tục đánh xuống khiến toàn đỉnh Vụ Phong run rẩy không ngừng, phảng phất như một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến nơi này trốc gốc.
Sắc mặt chưởng môn trầm lại, kiếp vân lần này có vẻ khác với mấy lần trước, đáng lẽ tiểu sư thúc phải nhanh chóng đánh tan đám kiếp vân kia mới
đúng, vì sao sấm sét lại càng ngày càng kéo tới?
"Dạ Minh, con lại đây." Chưởng môn kêu.
"Sư phụ, người có gì phân phó?" Mặc Dạ Minh lập tức tiến lên.
Chưởng môn chỉ nói nhỏ vào tai hắn vài câu, sau đó ngự kiếm rời đi.
Đồ Sơn Thanh Thanh đến bên cạnh Mặc Dạ Minh tò mò hỏi: "Sư huynh, vừa nãy sư phụ nói gì với huynh vậy?"
Kiếp vân khủng bố như vậy vốn không phải thứ phàm nhân đáng trải qua, coi như Tiên quân khi lịch kiếp cũng chỉ cần chịu đủ chín tia sét đánh lên người, xem ra lần này Đồ Sơn Vãn Vãn ở đỉnh Vụ Phong kia không khỏi bị vạ lây.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Đồ Sơn Thanh Thanh hiện lên vẻ đắc ý, đúng là chuyện tốt, nàng khỏi cần tự mình ra tay.
Mặc Dạ Minh bên cạnh cũng đang dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn về phía Vụ Phong, thật lâu không cất lời.
- -
Mây mù cuồn cuộn trên bầu trời đen sẫm đặc quánh như màu mực tàu, kiếp vân thứ mười ba mang theo tia sét khủng bố giáng xuống, thiên địa nơi Vụ Phong đảo điên lộn xộn, làn sóng uy áp nặng tựa ngàn cân dồn dập tản ra xung quanh thành từng vòng tròn.
Vãn Vãn quỳ rạp trên mặt đất, nước trong hồ bắn lên tung téo, sau đó ào ào rải xuống mặt đất như cơn mưa rào mùa hạ.
"Chết tiệt!" Thanh âm nguyền rủa khe khẽ truyền đến.
Nàng sửng sốt, thanh âm này..
"Khục khục.." Tiếp theo là tiếng ho khô khốc vang lên.
Vãn Vãn vội vã chạy về hướng nọ, giữa làn khói đen mù mịt thấp thoáng bóng dáng một đứa trẻ đang bận bộ y phục rộng thùng thình lấm lem, khuôn mặt nó trắng nõn, khảm lên ngũ quan tinh xảo là cặp mắt tuyệt đẹp sáng ngời tựa viên đá hổ phách, thốt nhiên đôi mắt kia ngước lên nhìn nàng.
Vãn Vãn: !
Con cái nhà ai đây? Tại sao trên đỉnh Vụ Phong lại xuất hiện một đứa con nít?
Đứa bé kia vội vàng nấp khuôn mặt sau cái áo choàng rộng thênh thang, cất cái giọng nói sắc bén cảnh cáo, "Không được tới đây!"