"Người muốn thì cứ đi đi!" Vãn Vãn đứng lên, chẳng thèm ngoảnh đầu, bước chân thoăn thoắt chạy về cung điện của mình.
Đế Cửu Thương lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô quạnh ấy, thần sắc dưới đáy mắt ẩn ẩn vẻ khó đoán.
Chỉ mới trải qua vài thế giới, ấy thế mà ma tính của nàng đã hiển lộ ra đôi chút. Nếu vậy, ắt hẳn sớm thôi nàng sẽ nhớ lại hết tất thảy mọi chuyện. Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ đanh, tia kim sắc lúc ẩn lúc hiện trong đôi đồng tử đen láy lạnh như băng.
Buổi tối.
Ánh đèn xanh leo lét phủ lên đại điện bức màn mờ mờ ảo ảo, dưới ánh lửa nhàn nhạt, một thân ảnh bé nhỏ điêu luyện trèo vào bằng đường cửa sổ, sau đó rón ra rón rén đi tới phòng trong.
Nam nhân bấy giờ đang lẳng lặng nằm trên giường, suối tóc đen mượt tản ra tựa đóa sen tới kỳ nở rộ, dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ, đường nét gò má hoàn mỹ như viên ngọc được chạm khắc tỷ mỉ đến vô khuyết, hàng lông mi thật dài an ổn rũ xuống, làn da hắn mịn màng đến mức khiến lắm kẻ phải ghen tị.
Vãn Vãn vươn tay si mê vuốt ve khuôn mặt trác tuyệt kia, động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ kinh động đến nam nhân.
Ngày mai hắn phải trở về đỉnh Côn Lôn rồi, chẳng biết bao giờ nàng mới có dịp gặp lại hắn.
Hơn nữa, từ khi bước vào thế giới này, nàng chưa từng nghe thấy bất cứ âm thanh nhắc nhở độ hảo cảm nào của hệ thống, Vãn Vãn chẳng thể nào biết được đến tột cùng nam nhân này có yêu mình hay không, đã đến bước đường này, nàng không thể làm gì khác hơn là sử dụng hạ sách, đó chính là chơi trò gạo nấu thành cơm.
Vãn Vãn cẩn thận bò lên giường, tâm tư hoảng hốt đến mức không phát hiện ra lông mi kẻ nằm dưới đang khẽ run rẩy.
"Sư phụ, đừng trách ta, chỉ trách người quá lạnh nhạt vô tình, ta chẳng còn cách nào khác.." Nhỏ giọng thì thầm trong lòng, Vãn Vãn đưa tay run run cởi cái áo ngoài thẳng thớn của nam nhân ra.
Bỗng nhiên, Vãn Vãn bối rối nhớ ra, nàng còn chưa sử dụng mê dược.
Tay chân lóng ngóng tìm kiếm khắp người, đoạn nàng lấy ra một viên dược hoàn trắng đục, đáy lòng khẽ bình tĩnh lại, nàng đem viên dược đặt trên đầu môi nam nhân, lại phát hiện dược không chịu trôi vào trong.
Lý trí rối tung, Vãn Vãn ngồi luôn lên thân thể hắn, miệng ngậm viên dược kia, cúi đầu mớm lên đôi môi lạnh lùng, đầu lưỡi dùng sức đẩy dược hoàn vào trong.
Cả nửa ngày vẫn chẳng ra ngô ra khoai gì, Vãn Vãn gấp
đến mức trán đổ mồ hôi hột, toàn thân bỏng rẫy tựa con kiến bò trên chảo nóng. May thay viên dược này gặp nước liền tan, gặp đầu lưỡi ẩm ướt của nàng đẩy vào, nó đã dung hòa giữa cánh môi hai người.
Bấy giờ Vãn Vãn mới rời khỏi môi hắn, hô hấp nặng nhọc đi vài phần, thở hổn hển ghé vào lồng ngực hắn nghỉ ngơi, trong đôi đồng tử linh động hiện lên ý mừng rỡ. Sư phụ không hề động đậy, nhất định là do tác dụng của mê dược, ấy vậy mà thiếu nữ đã quên khuấy đi bản thân lúc nãy cũng đã nếm phải thuốc.
"Hô.." Vãn Vãn thở phào một hơi, đôi gò má hồng rực tựa đóa hoa anh đào đương nở rộ, xinh đẹp diễm lệ tột cùng. Đôi tay bé nhỏ lần nữa men theo tầng y phục của nam nhân, nhắm tịt mắt lại, mạnh mẽ kéo bung ra.
"Roạc!" một tiếng, bởi vì dùng lực quá mạnh khiến y phục của hắn rách toác ra.
Đây là lần đầu tiên nàng cởi y phục của nam nhân, miễn bàn khẩn trương đến mức nào, cả cái lồng ngực trắng nõn rắn chắc kia, nàng còn chẳng dám liếc nhìn lấy một cái.
Khuôn mặt tràn ngập vẻ xấu hổ, Vãn Vãn nín thở lấy quyết tâm, hướng tay về phía nội khố của hắn.
Giữa lúc nàng định cởi đi mảnh vải vướng bận cuối cùng này..
Một bàn tay thon dài chặn ngang động tác của nàng, trời đất bỗng chốc đảo lộn, nàng đã nằm dưới thân nam nhân trong trẻo nọ.
Vãn Vãn ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt long lanh nhuốm đầy vẻ hoảng loạn luống cuống, "sư.. Sư phụ, sao người tỉnh lại được?"
"Mới nãy ngươi tính làm gì? Hửm?" Hàng lông mày anh tuấn của nam nhân khẽ nhướng lên, ở chữ "Hửm" còn cố tình lên giọng, khiến câu nói kia mang theo vài phần hương vị cám dỗ.
Thiếu nữ vội vàng rụt tay về, chống lại lồng ngực trần trụi, vừa chạm phải xúc cảm da thịt láng bóng liền như phải bỏng mà rụt lại.
"Xin sư phụ tin con, con thực sự không có ý làm gì người cả!" Hai tròng mắt tím nhạt cố gắng tỏ vẻ vô cùng chân thành nhìn hắn.
"Có thực là không định làm gì không?" Đế Cửu Thương chậm rãi cúi đầu.