Để tiếp tục lộ trình cần phải băng qua Bắc Hải, đập vào mắt Vãn Vãn và Tiên hạc là đại dương mênh mông vô bờ, mặt nước biển xanh ngắt sâu thăm thẳm như một con thủy quái hung tợn đang há ngoác cái mồm rộng lớn, muốn đem tất cả sinh vật xung quanh nuốt trọn vào cái bụng háu đói.
Lúc này, chợt cơn cuồng phong nổi lên vần vũ, mặt nước biển tạo thành một cột xoáy khổng lồ, sâu dưới đáy đại dương là vật hung tợn gì đó toan rục rịch xuất thế.
"Tiểu hồ ly." Tiên hạc kêu, ánh mắt nó chợt trở nên nghiêm túc lạ thường.
Cảnh tượng trước mặt chắc chắn là điềm báo đại hung, nó cảm nhận mạnh mẽ rằng có thứ gì sắp xuất hiện, hơn nữa mục đích còn vì ngăn cản tiểu hồ ly vượt Bắc Hải. Đồ Sơn vốn tọa lạc ở phía tây, muốn tới đó chỉ có một đường duy nhất là băng qua đại dương trước mắt, cho nên cạm bẫy hung hiểm này, không ai khác ngoài ả Đồ Sơn Thanh Thanh thâm độc nọ bày ra.
Thứ kia chính là.. con thuồng luồng nổi danh hung hãn của tứ hải bát hoang!
Vãn Vãn đứng thẳng người, tà áo dài rộng phất phới trong cơn gió vần vũ, suối tóc đen mượt sau lưng tùy ý tán loạn.
Khoảng trời bao quanh Bắc Hải bấy giờ đã tối sầm, sấm chớp rục rịch khởi động, con thuồng luồng kia chuẩn bị xuất thế, thiên địa cũng theo đó mà đảo điên.
Chỉ thấy một con quái vật có hình dạng tương tự với Long tộc vọt lên từ đáy đại dương, lơ lửng giữa không trung. Thân hình khổng lồ được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, miệng nó há ngoác ra để lộ hàm răng nhọn hoắt, cặp mắt to tướng như chuông đồng, cái đuôi dũng mãnh thật dài cùng bộ móng vuốt sắc bén tựa thép gai. Trên người con thủy quái này bốc lên một thứ mùi tanh nồng của máu tươi, e rằng đã có không ít sinh linh bỏ mạng dưới bộ móng vuốt kia..
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giữa tầng mây là đám kiếp vân đang chầm chậm tụ lại, e rằng con thuồng luồng này đang chuẩn bị hóa rồng đến nơi.
Xưa nay giống thuồng luồng thấp hèn rất hiếm khi có cơ hội hóa rồng thành công, chẳng lẽ con thủy quái trước mắt có ai đó chống lưng?
Kẻ rỗi hơi kia.. Chỉ sợ là..
Đồ Sơn Thanh Thanh!
"Ha ha!" Con thuồng luồng nọ hung hăng cười lớn.
Đôi đồng tử tím nhạt của Vãn Vãn bấy giờ đang phản chiếu lại bóng hình khổng lồ kia, nếu đem ra so sánh cùng nó, nàng và Tiên hạc bỗng chốc trở nên nhỏ bé yếu ớt đến lạ.
"Tiểu yêu, hãy để bản vương ăn thịt ngươi bồ bổ tu vi vượt qua đám kiếp vân này hóa thành Long cao quý nào!" Thuồng luồng há mồm phả ra vài hơi thở tanh tưởi.
Giận dỗi! Giận dỗi nha!
Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân hé ra nụ cười, Vãn Vãn nói: "Hôm nay ta được
trở về nhà, tâm tình đang rất tốt, không muốn bẩn tay. Ngươi có thể ngoan ngoãn nhường đường cho ta không?"
Con thủy quái lại ngoác miệng cười lớn: "Ha ha.. Ha ha ha.. Buồn cười chết bản vương mất, một con tiểu yêu như ngươi.. mà đòi.. mà đòi lấy mạng bản vương, ha ha ha.. Ui da!"
Roi da màu bạc đã xuất hiện trong tay Vãn Vãn tự lúc nào, trên thân roi còn đương có tia điện vờn quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng sét trầm đục.
Thân thể thuồng luồng bỗng xuất hiện một vết thương, tuy không sâu nhưng lại đau nhói dị thường.
"Tiểu yêu, ngươi lấy đâu ra thứ đồ quái quỷ đó vậy?" Uy áp của roi da này ấy vậy mà khiến một con giao long* vạn năm tuổi như nó phải e sợ. Cặp mắt to tướng của thủy quái long song sọc bởi tức giận, hung ác nhe nanh, uốn éo thân mình phóng về phía Vãn Vãn.
(*Giao long: Tên gọi khác của thuồng luồng)
"Chậc!" Thiếu nữ miễn cưỡng ngước mắt, khóe miệng câu lên nụ cười băng lạnh, "Đã lâu không được ăn đòn đây mà!"
Đoạn nàng vung tay, roi bạc trong bàn tay trắng trẻo vẽ lên từng đường nét thanh tú xé toạc không trung, từng roi từng roi chuẩn xác quất vào thân thể thuồng luồng.
"Vút vút vút!"
"Graoooo!" Thủy quái hung tợn rống lên, vô số vết thương nông sâu rải khắp người khiến nó đau đớn uốn éo. Đoạn nó lao xuống mực nước sâu thẳm, sau đó lại phóng vút lên, Bắc Hải bị nó khuấy đến long trời lở đất.
Tiếp theo là những đòn roi do Vãn Vãn không kiêng nể giáng xuống, trực tiếp khiến giao long thân tàn ma dại nằm rạp trên bờ biển.
"Ta đã nói ngươi nên ngoan ngoãn nhường đường rồi, rượu mời không uống cứ đòi uống rượu phạt cơ." Trên mặt Vãn Vãn vẫn là nụ cười bất di bất dịch.
Thuồng luồng ngao ngao lăn lộn, "Bản vương.."
"Vút!" Một đòn roi đau nhói lại giáng xuống.
Thuồng luồng hung ác: . "Bổn đại gia.."
"Vút!"
Thuồng luồng hung ác: . "Thượng tiên tha mạng!"
Bấy giờ Vãn Vãn mới vừa lòng thu roi lại, cưỡi lên lưng Tiên hạc. Con giao long nọ vừa định động đậy, thiếu nữ khẽ quay đầu một cái, nó lập tức nhận mệnh nằm bẹp dí tại chỗ.
"Lần sau nhớ tự động nhường đường nha, bị chậm trễ hành trình dễ khiến người ta bực mình lắm." Vãn Vãn cười híp mắt dặn dò.
Thuồng luồng hung ác: Sao số ta lại khổ như vậy?