Hồ Đế đành quay sang phân phó với hạ nhân: "Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ Bích Hà Cung cho công chúa điện hạ. Còn Thanh Thanh, con chuyển đến ở Phi Hoa Cung đi, nơi đó bốn mùa như mùa xuân, mỗi ngày đều có hoa nở cùng hồ điệp lượn quanh, cũng là một chỗ rất tốt."
Đồ Sơn Thanh Thanh khe khẽ cắn môi, nước mắt như trân châu rớt từng hạt xuống mặt đất, "Tuân mệnh, thưa phụ vương."
Vãn Vãn thấy thế chỉ khẽ cười nhạt trong bụng, nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của nàng ta, chỉ tổ thấy tởm lợm.
"Công chúa, mời người đi theo nô tỳ." Có thị nữ tiến lên cung kính nói với Vãn Vãn.
Sau đó hai người nối đuôi nhau rời đi.
"Phụ vương.." Ngay khi thân ảnh Vãn Vãn vừa khuất xa, Đồ Sơn Thanh Thanh lập tức mở miệng, ủy khuất nỉ non: "Tỷ tỷ trở lại người liền đối xử thiên vị, có phải người chỉ thương yêu một mình tỷ tỷ, không thương yêu Thanh Thanh nữa.."
Hồ Đế hơi không vừa ý, nữ nhi nào ông cũng thương yêu, đặt trên đầu quả tim mà nâng niu, sao mà phân biệt đối xử cho đặng, ông khẽ cau mày: "Thanh Thanh, sao con lại suy nghĩ như vậy? Ta đối xử với con và Vãn Vãn đều vô cùng công bằng."
Đồ Sơn Thanh Thanh cắn môi ủy khuất, tiếp tục than vãn: "Đúng là vậy, cơ mà.." Đoạn ả ta khóc lên rưng rức, dáng vẻ thương tâm muốn chết, "Tỷ Tỷ trở về, hôn ước cùng điện hạ biết tính làm sao, con và điện hạ tâm đầu ý hợp, nhưng trên thánh chỉ lại viết tên tỷ tỷ.."
Trước khi ả trọng sinh, Đồ Sơn Vãn Vãn vừa xuất hiện, ả liền bị phụ vương lạnh nhạt, đáy mắt Đồ Sơn Thanh Thanh ngập tràn hận ý cùng sợ hãi, ả nhớ như in lúc bản thân bị giáng xuống đáy Cửu U, trọn đời trọn kiếp chẳng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cả ngày chung sống với mấy ác hồn, bị chúng bắt nạt, ả cực kỳ không muốn bản thân lại rơi vào kết cục như thế!
Hồ Đế nghe lời ả nói, hai hàng lông mày nhăn nhúm lại, chần chờ nói: "Con thật sự cùng Mặc Dạ Minh lưỡng tình tương duyệt?"
Đồ Sơn Thanh Thanh gật đầu chắc nịch, đoạn ả ta móc ra ngọc bội Mặc Dạ Minh trao cho mình, "Trước khi điện hạ lịch kiếp thành công đã đưa cho con vật này, phụ
vương, người nhìn thử xem!"
Hồ Đế cầm lấy ngọc bội đưa lên mặt ngắm nghía, quả nhiên là Tiên ngọc thuộc chốn Thiên Cung, ông suy nghĩ chốc lát mới cất lời: "Nếu đã như vậy, ta sẽ đích thân cầu xin Thiên Đế sửa lại bản hôn ước."
Vãn Vãn biến mất đã ngàn năm có dư, e rằng cũng chẳng có giao hảo gì với Thái Tử điện hạ, chuyện đã đến bước đường này, chi bằng ông thành toàn cho Thanh Thanh cùng Thái Tử thì hơn.
Đầu mày cuối mắt Đồ Sơn Thanh Thanh nhiễm đầy ý mừng rỡ, vội vã nở nụ cười: "Vẫn là phụ vương thương con nhất."
Hồ Đế thở dài, nói: "Nha đầu ngốc, ta không thương con thì còn ai thương con nữa."
"Cảm tạ phụ vương, con xin phép hồi cung." Đồ Sơn Thanh Thanh khom người hành lễ.
"Đi đi!" Hồ Đế khoát tay, xoay lưng đi vào nội cung.
**
Vãn Vãn nhàn nhã ngồi dưới tàng cây bên ngoài Bích Hà Cung, nhìn thị nữ đem từng đồ đạc của Đồ Sơn Thanh Thanh dọn ra ngoài, sau đó thay đổi tất cả rèm che, chăn nệm, giường chiếu, kể cả nội thất nhỏ nhất cũng đều mới toanh.
Đồ Sơn Thanh Thanh dợm bước chân nhẹ nhàng, đi tới Bích Hà Cung, nụ cười đắc ý trên mặt không hề che giấu.
"Tỷ tỷ." Ả nhu thuận gọi một tiếng.
Vãn Vãn lạnh lùng liếc ả ta, nhìn dáng vẻ phơi phới này, nhất định là Hồ Đế đã đáp ứng cầu xin Thiên Đế thay đổi đối tượng hôn ước.
Nàng chẳng nói chẳng rằng bước vào Bích Hà Cung.
"Đồ Sơn Vãn Vãn! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết phụ vương đã nói gì với ta sao?" Đồ Sơn Thanh Thanh vội vàng đuổi theo, lại bị kết giới bên ngoài Bích Hà Cung ngăn trở.
Vãn Vãn quay đầu trông lại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Không muốn."
Đồ Sơn Thanh Thanh tức đến bầm tím ruột gan, tức giận hô: "Đây không phải là Phiếu Miểu Tông, sư phụ gì đó của ngươi cũng chẳng bên cạnh, ngươi cho rằng còn ai có thể bảo vệ nổi ngươi? Chờ sau khi ta thành hôn với điện hạ, hừ, để xem ngươi còn đắc ý được nữa không."
Thiếu nữ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, đoạn cất bước rời đi.
Đồ Sơn Thanh Thanh: .
"Ngươi đứng lại, Đồ Sơn Vãn Vãn, ta nhất định sẽ khiến ngươi quỳ gối dập đầu cầu xin tha thứ!"