Phó Âm đè nén cảm giác mừng rỡ trong lòng, đột nhiên nhớ tới cú điện thoại buổi sáng kia, chết tiệt, nhất định do Diệp An chơi khăm hắn!
"À không, hôm nay ở công ty nhiều việc quá cho nên chú quên mất." Hắn nói.
Vãn Vãn cũng không có ý định vạch trần lời nói láo trắng trợn của Phó Âm, chắc là người nhận điện thoại kia giấu hắn việc hôm nay nàng sẽ chuyển tới.
"Chú.. chú buông cháu ra được chưa?" Giọng nàng bé như muỗi vo ve bên tai.
Phó Âm cũng thấy tình huống hơi xấu hổ, lưu luyến buông tay ra, sau đó hắn quay lưng lại: "Tại sao cháu lại.." Tắm ở trong phòng hắn?
Lúc này Vãn Vãn mới nhớ tới bản thân đang lõa lồ, gò má lại hồng rực lên, nàng luống cuống nhặt khăn tắm dưới đất che kín cơ thể, mở miệng nói: "Cháu mới xuống máy bay, cảm thấy người khó chịu nên mới đi tắm chút.."
"Vậy thì mau thay quần áo đi!" Phó Âm đè nén ngọn lửa hèn mọn bùng cháy trong lòng, vội vã bước ra khỏi cửa.
Chỉ cần một cái liếc mắt hắn đã nhận ra cô gái ấy, bởi vì trong điện thoại hắn lưu vô số ảnh của nàng, mỗi sở thích, mỗi việc nàng làm hàng ngày, đều có người đặc biệt báo cáo lại cho hắn.
Nhưng cho dù có ngắm ảnh Vãn Vãn bao nhiêu lần, hắn cũng không nghĩ tới, cô gái nhỏ mới tròn mười bảy kia, trổ mã.. tốt đến vậy.
Lúc Vãn Vãn mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài, phát hiện Phó Âm đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với ai đó, nhìn cái vẻ mặt đanh lại vì tức giận kia cũng biết, nhất định là hắn gọi chất vấn gã đàn ông sáng nay nhắn tin cho nàng.
Tầm nhìn bắt được bóng dáng Vãn Vãn, Phó Âm vội vã cúp máy.
Hắn cất điện thoại vào túi quần, thiếu nữ hơi dựa vào lan can, cười hỏi: "Phòng của cháu ở đâu?"
Thanh niên khẽ ngước mắt, nàng thơ của hắn đã trưởng thành thật rồi, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều toát lên vẻ quyến rũ đến mức khiến con quỷ hèn mọn trong hắn toan bạo phát. Đáy mắt sâu thăm thẳm co lại, ho khan vài tiếng, nói: "Phòng bên cạnh phòng chú quang cảnh khá đẹp, cháu ở đó đi."
Vãn Vãn hơi rũ mi, che giấu vẻ đắc ý nhàn nhạt dưới đáy mắt, họ bảo gần quan thì được ban lộc nha!
"Được đó,
cảm ơn chú." Nàng nói xong lập tức xoay người đi thu dọn hành lý.
Đợi khi Vãn Vãn khuất bóng, Phó Âm lại đánh điện thoại cho Diệp An, "Diệp An, cậu tính dở trò mèo gì nữa, cô ấy chuyển tới cũng không nói cho tôi biết!"
"Tại tôi muốn cho cậu một món quà bất ngờ đấy!" Diệp An cà lơ phất phơ nói, "Ông tướng ơi, bây giờ mỡ tự động chạy đến miệng mèo rồi," mèo "tính lúc nào mới ăn" mỡ "vào bụng vậy?"
"Đê tiện!" Phó Âm lạnh lùng quát lớn.
Diệp An nghe vậy liền dừng động tác điều khiển chuột, thanh âm hơi đề cao, "Đê tiện á? Phó Âm, cậu dám thề với trời là cậu không có ý nghĩ đó không?"
Giọng nói của thanh niên trầm xuống, "Diệp An, cậu ăn nói kiểu gì đấy?"
Diệp An lập tức chùn, run run mở miệng lấy lòng: "Xin lỗi ông nội của tôi, xem như tôi chưa nói gì, tự vả vào cái miệng hư nè!"
Phó Âm hừ lạnh, sau đó cúp điện thoại cái rụp.
**
Vãn Vãn sắp xếp đồ đạc xong xuôi, liền mở laptop ra đăng nhập vào game. Nàng đi nhận nhiệm vụ, hiện tại nàng đang ở cấp 99, chỉ còn một chút xíu kinh nghiệm và danh dự nữa thôi là lên được cấp 100.
Nhiệm vụ này yêu cầu phải có hai người, Vãn Vãn mở danh sách bạn ra tìm kiếm, phát hiện danh sách bạn lác đác đến thảm thương, quanh đi quẩn lại có mỗi Tịch Lâu Thanh đang online.
【Chat riêng】 Đế Thập Tam: Rảnh không?
Vừa gửi tin nhắn chưa đến vài giây, người kia lập tức trả lời.
【Chat riêng】 Tịch Lâu Thanh: Oa oa oa, cuối cùng đại thần cũng nhớ ra tui.
【Chat riêng】 Tịch Lâu Thanh: Đại thần, có chuyện gì vậy?
Vãn Vãn hơi bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới cô ta lại kích động đến vậy.
【Chat riêng】 Đế Thập Tam: Đi làm nhiệm vụ với tôi được không?
【Chat riêng】 Tịch Lâu Thanh: Có có có, đại thần, cô đang ở đâu? Tôi đến chỗ cô liền đây.
Vãn Vãn gửi tọa độ của mình qua, sau đó bình tĩnh đứng chờ đợi.