Khí tức trên người Phó Âm vô cùng dễ chịu, thoang thoảng như hương thơm loại sữa tắm nàng đang sử dụng, có chút gì dịu dàng đan xen nét man mát. Đôi môi mỏng đỏ ửng kia thật khiến người ta muốn nhấm nháp thưởng thức, bấy giờ khóe môi ấy còn khảm thêm nụ cười tà mị, dụ dỗ tâm ai mê muội.
Vãn Vãn nuốt ực một ngụm nước miếng, vươn tay chống đỡ lồng ngực rắn rỏi, ngượng ngùng quay đầu đi, "Chú ơi, gần quá rồi!"
Thanh âm mềm mại tựa chiếc bánh gato ngọt ngào ấy truyền vào lỗ tai thanh niên, nội tâm cứng rắn của hắn phút chốc trào lên dòng nước ấm áp. Ánh mắt sâu thẳm của Phó Âm nhìn chằm chằm thiếu nữ xuân sắc, mãi không muốn rời.
Nàng ngượng nghịu nghiêng người, nhưng lại mất đà toan ngã nhào ra sau. Cánh tay Phó Âm vươn ra bắt trọn vòng eo nhỏ bé, ôm nàng vào lòng. Vãn Vãn luống cuống cầm chặt hai cánh tay hắn, giãy giụa kéo dài khoảng cách giữa đôi bên.
Động tác ngọ nguậy như con mèo con ấy vô tình đụng phải nơi nào đó, thốt nhiên châm ngòi khiến hô hấp của thanh niên càng trở nên nặng nề khác thường, mắt phượng hẹp dài trầm xuống, tia sáng nguy hiểm chực chờ trào ra khỏi đồng tử nâu sẫm.
Phó Âm cất cái giọng nói khàn khàn mê hoặc nhân tâm, "Vãn Vãn, vì sao cháu lại hỏi chú có bạn gái hay chưa? Nói cho chú biết đi, vì sao lại hỏi như vậy, hửm?"
Thanh âm ấy lọt vào màng nhĩ thiếu nữ, cùng những câu hỏi đặt ra dồn dập kia, khuôn mặt Vãn Vãn ửng hồng. Sao lại có thứ người yêu nghiệt như vậy xuất hiện trên cuộc đời này? Làm sao nàng cưỡng lại nổi đây? Ư ư ư, cứu bé!
"Không có.. không có gì."
Cháu gái nhỏ trong thực tế đáng yêu hơn ác bá chuyên giết người cướp của trên "Giang Hồ" gấp mấy lần, Phó Âm chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp tột cùng, ý nghĩ đặt môi mình lên đóa anh đào mọng nước kia, nhưng lại e ngại dọa nàng sợ hãi, chỉ đành thở dài in xuống cái trán non mịn một nụ hôn phớt.
"Mau đi ngủ đi." Thanh niên buông lỏng tay ra.
"Vâng, chú cũng đi ngủ sớm đi nha!" Vãn Vãn khe khẽ gật đầu, sau đó xoay người vội vã chạy lên lầu.
Phó Âm tu ừng ực nước lạnh nhằm hạ cơn lửa tình, lẩm bẩm: "Xem ra tối nay lại phải tắm nước lạnh rồi."
* * *
Ngày hôm sau, lúc tỉnh khỏi giấc ngủ, tâm tình Vãn Vãn vô cùng tốt, sau khi đánh răng rửa mặt xong, đoạn nàng móc điện thoại ra xem giờ, bây giờ mới hơn tám giờ sáng, hơn nữa hôm nay còn là cuối tuần.
Ở một thân một mình bấy lâu nay, cho nên Phó Âm không có thói quen khóa cửa phòng. Vãn Vãn to gan trực tiếp đẩy cửa
phòng hắn bước vào.
Đứng trước giường Phó Âm, bờ mi thật dài của thanh niên khép chặt, đặc biệt tương phản với gương mặt hoàn mỹ trắng nõn như ngọc, hàng chân mày anh tuấn khẽ nhíu.
Hắn mơ thấy ác mộng sao?
Đoạn Vãn Vãn khom người, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn nhéo nhéo cái mũi cao thẳng, "Chú ơi, dậy đưa cháu đi ăn sáng, mau lên nào!"
Phó Âm chợt mở bừng mắt, ngồi bật dậy, đôi đồng tử mở to vì kinh ngạc nhìn nàng, thanh âm mới vừa ngủ dậy trầm khàn đầy nam tính, "Vãn Vãn, sao cháu lại ở đây?" Cái chăn nương theo giọng nói hắn hững hờ trượt xuống, hé lộ lồng ngực trắng nõn lại rắn chắc.
Dáng đẹp vãi chưởng!
Nàng khẽ rũ mắt che giấu sự ngượng ngùng, nói: "Chú mau dậy đưa cháu đi ăn sáng đi, cháu đói lắm rồi."
Thanh niên hơi đờ đẫn, mất mấy giây sau mới nhớ ra hôm qua cháu gái nhỏ đã dọn tới nhà mình ở.
Vãn Vãn lại tưởng rằng hắn muốn ngủ nướng tiếp, vươn tay nghịch ngợm kéo chăn: "Nếu chú không chịu dậy là cháu vén chăn ra đấy!"
"Đừng!" Phó Âm liền vội vàng bấu chặt cái chăn trắng tinh.
Nếu nàng xốc chăn lên thì xấu hổ lắm, bởi vì hắn đang..
Thiếu nữ hơi ngẩn người, vốn nàng chỉ định giỡn chơi, ai ngờ phản ứng của Phó Âm lại nóng nảy như vậy, chẳng lẽ.. chú nàng có thói quen ngủ trần truồng?
Phó Âm khẽ ho khan, nói: "Cháu ra ngoài chờ chút, chú lập tức chuẩn bị xong ngay."
"Được rồi." Vãn Vãn không thắc mắc nhiều, xoay người rời đi.
Lúc hắn chuẩn bị xong xuôi bước xuống lầu, chỉ thấy Vãn Vãn đang nhàm chán ngồi đợi trên ghế sô pha, lật lật tờ tạp chí.
"Chú chuẩn bị lâu muốn chết.." Nàng quay đầu toan càm ràm, chỉ là lời chưa thốt ra hết đã nghẹn ứ lại ở cổ họng.
Thanh niên bận cái áo sơ mi trắng tinh thẳng thớn, để hở hai cúc trên, lọn tóc xoăn màu nâu sẫm hờ hững rũ xuống khỏa lấp gò má, trông vừa quyến rũ vừa bí ẩn. Bấy giờ hắn đang chuẩn bị mặc áo khoác ngoài, bắp thịt xinh đẹp di chuyển theo từng động tác lên xuống, những ngón tay thon dài chầm chậm gài nút áo.
Đi tới bên cạnh Vãn Vãn, hàng lông mày anh tuấn khẽ nhếch, nở một nụ cười yêu nghiệt, "Đi thôi!"