Tản bộ giải sầu ở bờ sông một hồi, sau đó Phó Âm đánh xe đưa Vãn Vãn về nhà.
Ngày hôm sau, hắn có việc bắt buộc phải đi công tác vài hôm, chỉ kịp dặn dò Diệp An chăm sóc tốt cho Vãn Vãn rồi tức tốc lên máy bay đến Mỹ.
Thân là bạn bè "miễn cưỡng" thân thiết của Phó Âm, dáng dấp Diệp An khá ưa nhìn, nhưng ngũ quan lại quá thanh tú và tinh xảo, trông giống một tên công tử bột yếu đuối.
Gã sẽ không yêu thầm nam thần nhà nàng đâu nhỉ? Vãn Vãn nghĩ ngợi, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.
"Ha ha.. À.. Hé lô cháu gái nhỏ." Diệp An ngồi trên ghế salon cũng chẳng yên, cứ có cảm giác ánh mắt cô bé này nhìn gã có chút quái quái.
Thiếu nữ khẽ ừ, trong miệng hãy còn ngậm một cây kẹo mút, miễn cưỡng trao gã cái liếc xéo.
Khuôn mặt vừa bé xíu vừa trắng bóc như thế, không đi khởi nghiệp bằng vốn tự có thật đáng tiếc! Nàng độc ác nghĩ thầm.
Diệp An: .
Lại là cái cảm giác bất an ấy ùa tới, Diệp An không khỏi căng thẳng siết chặt cúc hoa.
"Phó Âm bận việc phải đi Mỹ một tuần, trong thời gian đó anh sẽ là người chăm sóc em, em chưa đi thăm thú thành phố S đúng chứ? Muốn đi chỗ nào chơi không?"
"Không muốn."
Diệp An ngẩn người, câu trả lời này hoàn toàn khác xa với những gì gã dự liệu, đáng lẽ với độ tuổi ham chơi của nàng phải tỏ ra hào hứng mới phải.
"Cháu gái nhỏ, vậy em có thích ăn món gì không? Thành phố S có rất nhiều nơi bán đồ ăn ngon.."
"Vãn Vãn!" Cháu gái nhỏ cái gì mà cháu gái nhỏ, nàng là cháu của Phó Âm chứ có phải cháu của hắn quái đâu.
Diệp An nghẹn lời, dừng một chút lại nói: "Được, được, Vãn Vãn.."
Phó Âm ơi Phó Âm à, không phải cậu nói cháu gái nhà cậu cực kỳ đáng yêu, cực kỳ dịu dàng sao? Sao cậu nỡ dối lừa trái tim nhỏ bé này, Diệp An yên lặng rơi lệ đau thương trong lòng.
"Anh biết chơi game không?" Chợt Vãn Vãn ngước mắt nhìn gã.
Diệp An "yếu đuối" đang than thở trong lòng nghe nàng nói thế, bấy giờ mới khôi phục được ít khí thế, tự tin nói: "Đương nhiên là biết rồi, thao tác trong game của anh thuộc hàng đỉnh cao đấy, đứng đầu bảng xếp hạng đại thần luôn chứ đùa."
"Vậy lập tổ đội đánh Boss đi." Vãn Vãn chỉ thờ ơ bảo.
Trong nhà chỉ có mỗi máy
tính của Phó Âm đặt ở phòng làm việc, gã lại không biết mật khẩu.
Diệp An suy nghĩ một chút nói: "Đi, anh dẫn em tới một chỗ chơi, cấu hình máy tính ở đó cực đỉnh."
"Oke." Vãn Vãn khép laptop lại, tuy cấu hình của máy nàng vô cùng tốt, nhưng một khi đã lập tổ đội đánh Boss, vẫn nên ở chung với nhau mới có cảm giác xôm tụ.
"Anh chờ em chút." Nói đoạn nàng chạy vội lên lầu thay quần áo.
Đoán chừng Diệp An sẽ mang nàng tới chỗ đám bạn của hắn, nàng phải thay quần áo cho thật tươm tất, khỏi làm mất mặt Phó Âm.
Hồi sau, Vãn Vãn đã đi xuống lầu, nàng bận một chiếc áo đơn giản phối cùng quần jean năng động, đội thêm cái mũ lưỡi trai.
Diệp An đánh xe chở nàng tới tòa biệt thự tư nhân.
Cả hai bước xuống xe, Vãn Vãn theo sau gã bước vào trong biệt thự.
Lấy thẻ từ ra, Diệp An tự nhiên quẹt thẻ mở cửa.
"Diệp An, bạn gái cậu hả? Trời má, giờ chuyển sang quen em gái cấp 3 luôn?" Một tên khá đẹp trai mở mồm đùa cợt.
Trán Diệp An túa mồ hôi lạnh, liếc qua Vãn Vãn, quả nhiên phát hiện sắc mặt nàng đã trầm xuống.
"Đới Hằng, ăn bậy chứ đừng nói bậy nha!" Gã lạnh giọng cảnh cáo.
"Chẳng lẽ không đúng hả? Vậy cậu đưa ẽm tới đây làm gì?" Đới Hằng tức mình đáp, nơi này là biệt thự tư nhân của anh em nhà họ, bình thường cả đám sẽ tụ tập lại chơi game, trước giờ chưa thằng nào mang người lạ vào đây cả.
"Em ấy là cháu gái của Phó Âm đấy." Diệp An vội vàng giới thiệu.
Cặp mắt Đới Hằng trợn trừng, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu bảo, cô ấy là.. Là.."
Diệp An vội vã nháy mắt ra hiệu.
Biểu cảm trên mặt Đời Hằng biến đổi xoành xoạch, hồi sau mới ra vẻ xởi lởi đon đả, "Em gái nhỏ, có muốn chơi game với anh không?"
Vãn Vãn khẽ câu môi, "Được."
Diệp An: .
Đới Hằng: .
Vì sao cả đám đều có dự cảm không tốt nhỉ?
Nửa giờ sau.
Trên màn hình to đùng hiện lên hai chữ Knock Out.