Ngày hôm sau, Phó gia nhanh chóng biết tin, sốt sắng giục Vãn Vãn dọn về nhà. Ông Phó và bà Phó đều vô cùng tốt bụng, qua điện thoại còn bảo rằng họ rất nhớ nàng.
Hồi nàng còn học trung học có ở Phó gia một khoảng thời gian, tuy nhiên sau khi cha nàng tìm được thân nhân, cả nhà ba người liền dọn ra ngoài sinh sống.
Sau khi chuyển về Phó gia, buổi sáng, Vãn Vãn khéo ăn khéo nói quấn lấy bà Phó tán gẫu linh tinh, sau lại xem phim cung đấu các thứ.
Đợi tới đêm khuya khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, nàng mới lôi mỹ phẩm cùng một bộ tóc giả ra, nịt chặt bộ ngực lại, hóa trang thành dáng vẻ khác hẳn.
Thiếu nữ cao trên mét 7, bấy giờ nàng mặc một chiếc áo phông họa tiết, phối thêm cái quần jean rách, đội bộ tóc giả màu tím, điểm thêm vài lọn nhuộm bạc, đeo bông tai kiểu đinh tán, đôi mắt kẻ hơi xếch lên, thoạt nhìn như một thiếu niên phá gia chi tử hư hỏng.
Vãn Vãn nhìn chàng trai trong gương đang hơi nhếch mép xấu xa cười, đột nhiên cảm thấy trái tim bị một mũi tên tình yêu bắn trúng.
Bị vẻ đẹp trai của chính mình làm cho gục ngã mất rồi!
Đoạn nàng len lỏi tránh hết tầm camera trong hoa viên, leo tường trèo ra ngoài.
Thuê một chiếc xe hơi sang trọng, Vãn Vãn đánh xe đến hộp đêm của Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, hào phóng vứt chìa khóa xe cho bảo vệ, nàng nghênh ngang bước vào cửa.
Trong hộp đêm, tiếng nhạc nhẽo xập xình nhức óc, đủ hạng người chen chúc nhau nhảy nhót vui chơi.
Ngay từ giây phút "thanh niên" ấy bước vào, vô số ánh mắt nữ nhân đã đổ dồn vào Vãn Vãn.
Một cô gái ăn bận hở hang rẽ đám đông bước tới, khoác vai nàng, nhoẻn miệng cười quyến rũ: "Em trai, đi một mình hả?"
Vãn Vãn nghiêng đầu, phả hơi thở thơm tho vào tai cô gái nọ, mờ ám thốt: "Tôi không phải em trai."
Gò má cô gái đỏ bừng lên, liếc xéo đưa đẩy: "Vậy cưng bao nhiêu tuổi rồi?" Nói đoạn cô đưa tay sờ soạng phần dưới của Vãn Vãn.
Nàng chụp lấy cánh tay hư hỏng nọ, "Chị gái à, đừng vội, lát nữa tôi quay lại tìm chị nha." Nàng cười cười, cánh tay mập mờ vươn tới bầu ngực màu mỡ, vỗ về vài cái, "Nhớ chờ tôi đó."
Nói xong, Vãn Vãn xuyên qua đám đông đi sâu
vào trong hộp đêm.
"Được!" Cô gái nọ chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn như cọng bún, ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng hình thiếu niên đang từ từ rời xa.
Từ chối thêm mấy bà chị nữa, cuối cùng nàng cũng tới được khu Vip, nơi đây khá yên tĩnh, mấy cô gái mặc đồ cosplay nữ sinh, thỏ trắng đa dạng lượn quanh. Mà đám đàn ông kia cũng không hề kiêng kị, vươn tay sờ soạng khắp cơ thể nhân viên nữ ngồi bên cạnh mình, khung cảnh ăn chơi trác táng, sa đọa đến cay mắt.
Bởi Vãn Vãn ăn mặc như một thanh niên sành sỏi ăn chơi, cho nên ai nấy đều tưởng nhầm nàng là khách quen.
Thiếu nữ bước thẳng lên lầu hai, nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng, mấy ông trùm trong phim thường thích ở tầng cao nhất.
Tới đầu cầu thang, quả nhiên đập vào mắt nàng là hai gã bảo vệ cao to đứng canh giữ, thấy Vãn Vãn bước tới, bọn họ liền đưa tay ra ngăn lại.
"Không được vào chỗ này."
Thiếu nữ nhướng mày, "Vì sao? Tôi tham quan xíu thôi."
"Mời anh đi chỗ khác." Tên bảo vệ đã đặt tay lên vũ khí của mình.
"Không cho vào hả, vậy đừng trách tao nha!" Con ngươi nàng lập lòe ý lạnh, hai gã nọ còn chưa kịp hành động thì cánh tay đã bị bẻ gãy, thiếu nữ xuất chiêu nhanh đến mức mắt thường chẳng thể nhìn thấy.
Lại lúc bọn chúng toan hét lên thì mạng sống đã bị nàng chấm dứt trong gang tấc.
Đối với loại người này, Vãn Vãn chưa bao giờ nương tay.
Giữa hành lang mờ mờ ảo ảo, thiếu nữ như lãng khách chầm chậm bước đi.
"Arthur, vị trí của Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu." Vãn Vãn hỏi, nàng muốn tốc chiến tốc thắng.
[Phía trước, bên trái, phòng thứ ba.]
Trước cửa có bảo vệ canh giữ, nàng chẳng nói chẳng rằng quất roi ra kết thúc sinh mạng của bọn chúng, sau đó phi vào trong phòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vãn Vãn hơi giật mình đôi chút.
Mẹ kiếp, kêu nhiều người canh chừng như vậy chỉ để bình bịch thôi à?