Ba năm sau, Mạc gia rốt cuộc cũng tìm được hai giọt máu của Tiên Hoàng lưu lạc chốn nhân gian, Đại Can trưởng công chúa Cơ Vãn Vãn và Đại Can thái tử Cơ Thiên Dịch.
Thời điểm được đón vào hoàng cung, Cơ Vãn Vãn vừa tròn mười một, còn Cơ Thiên Dịch chỉ mới tám tuổi.
Trở về chốn cung cấm không có nghĩa là cả hai sẽ được an nhàn tận hưởng vinh hoa phú quý, cặp chị em ấy nào có biết đâu, thâm cung hiểm độc là nơi biết ăn thịt người.
Trước đó không lâu, hoàng đế đương thời cũng đã nối gót Tiên hoàng qua đời.
Lại nói năm đó Cơ Thiên Dịch cùng hoàng tỷ lưu lạc phàm trần khiến thân thể suy nhược nặng nề, nhiễm căn bệnh nan y, từ một thiếu niên đang độ tuổi mạnh khỏe sung mãn nhất của đời người trở thành kẻ yếu ớt, nào đảm đương nổi trọng trách gánh vác giang sơn.
Mà Cơ Vãn Vãn học võ từ nhỏ, thế nên mới có thể bảo vệ chu toàn cho đệ đệ mình suốt ngần ấy năm lưu lạc. Sau này nàng dứt khoát chọn tòng quân để thay hoàng đệ yếu nhược bảo vệ lãnh thổ Đại Can được an yên.
Nàng thân là Đế Cơ điện hạ tôn quý, cũng là trưởng công chúa trực tiếp tham gia nhiếp chính trong triều đình.
Lấy nguyên do thân thể hoàng đế suy nhược, đám đại thần nhao nhao dâng tấu, mong Cơ Thiên Dịch nhanh chóng lập đích nữ của Lương hữu tướng, Lương Uyển Nhiên làm hoàng hậu.
Mà Lương Uyển Nhiên lại chính là nữ chủ thế giới này, một phần vì thân thể yếu ớt cộng thêm không có cảm tình, cho nên Cơ Thiên Dịch chưa hề sủng ái nàng một lần nào, khiến nàng ta trở thành phế hậu cô độc giữa chốn thâm cung rộng lớn.
Trong bữa yến tiệc tiếp đãi sứ giả Tây Kỳ quốc, Lương Uyển Nhiên và thái tử Tây Kỳ vừa gặp đã yêu, Âu Dương Lăng Duệ biết được nàng là phế hậu, liền ngỏ ý muốn Cơ Thiên Dịch trả lại tự do cho nàng, để nàng trở thành nữ nhân của y.
Lương gia vốn là đại trung thần được hoàng tộc Cơ thị nhiều đời trọng dụng, mắt thấy Cơ thị đang từ từ xuống dốc, dã tâm Lương gia đã rục rịch nổi lên từ lâu. Bọn họ hành sự quái đản, nhiều lần trên triều chính tranh chấp với Cơ Vãn Vãn, phê phán một nữ tử lại đòi tham gia nhiếp chính, nhưng bởi vì Lương gia trung thành với Cơ thị bấy lâu nay, cho nên nàng phải nhường nhịn vài phần.
Chuyện tình cảm giữa Âu Dương Lăng Duệ và Lương Uyển Nhiên như một mồi lửa trực tiếp làm dấy lên mâu thuẫn giữa đôi bên.
Trước nay Cơ Vãn Vãn luôn chiếu cố tận tình người em dâu duy nhất này, lại chẳng ngờ Lương Uyển Nhiên đã mang lòng rắn độc từ lâu, tẩm độc dược mãn tính vào đàn hương đem tặng cho nàng.
Loại độc dược kia khiến tính tình người nhiễm càng ngày càng trở nên cáu kỉnh, bạo ngược, làn
da từ từ ngả vàng, nhăn nheo, thân thể cũng suy nhược theo thời gian, chết bất đắc kỳ tử.
Thời điểm đó quân đội Tây Kỳ rục rịch xâm phạm biên giới Đại Can, Cơ Vãn Vãn thân là tướng quân Đại Can, lập tức phải dẫn binh ra trận.
Lương gia phía hậu phương lén lút cắt đứt nguồn lương thảo viện trợ, quân Tây Kỳ phía trước khí thế hung hãn, Cơ Vãn Vãn liên tục bại trận đành phải không ngừng lui binh trì hoãn. Lương thảo dự phòng cạn kiệt, tin truyền đi cũng chẳng thấy hồi âm, kết cục Đế Cơ điện hạ oanh liệt cùng mười vạn đại quân lại nhận cái chết thảm thương trong một sơn cốc khỉ ho cò gáy.
Cơ Vãn Vãn vừa chết đi, Lương gia lập tức đứng lên tạo phản, nhanh chóng khống chế toàn bộ hoàng cung.
Bằng cách nào đó, Cơ Thiên Dịch bắt được Lương Uyển Nhiên, giữa lúc quân đội của Âu Dương Lăng Duệ đang chuẩn bị đổ xô vào. Hắn đứng trên cổng thành, từng cơn gió lạnh lẽo tạt qua cái thân thể yếu nhược ấy, mái đầu xanh qua một đêm đã bạc quá nửa, vô số sợi tóc màu bạch kim tán loạn sau tấm lưng gầy gò, làn da hắn tái nhợt đến mức gần như trong suốt, trông tựa ác quỷ trồi lên từ đáy địa ngục hung tàn.
"Dịch Đế, thả Uyển Nhiên ra! Bản thái tử sẽ lưu lại cho ngươi một con đường sống." Âu Dương Lăng Duệ cất giọng nói cuồng ngạo chất chứa đầy ắp sự khinh bỉ.
Cơ Thiên Dịch cầm dao găm dí sát cần cổ Lương Uyển Nhiên, thanh âm thốt lên bình tĩnh nhưng đau đớn tột cùng, "Thả nàng ra? Ha.. Ha ha.. Ha ha ha.." Hắn phá lên mà cười, nụ cười của kẻ điên loạn đánh mất lý trí, từng nhát từng nhát dao khắc lên da thịt Lương Uyển Nhiên, "A Tả chết rồi! Sao ngươi lại còn sống? Mau chết đi! Chết đi! Chết quách đi!"
Nữ chính ban đầu tỏ vẻ bình tĩnh chẳng hề e sợ, lúc này cũng phải hét toáng lên câu cứu mạng. Một mũi tên nhọn hoắt phóng tới ghim vào trái tim của Cơ Thiên Dịch, thân thể hắn lung lay ngã xuống khỏi tường thành cao vời vợi, khoảnh khắc đó hắn từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
"A Tả, Hoàng Tuyền bích lạc, Dịch nhi sẽ ở bên tỷ, trọn đời trọn kiếp."
* * *
A Tả muốn ta làm hoàng đế, ta sẽ làm hoàng đế.
A Tả bảo ta lập hậu, ta liền cưới hoàng hậu.
Chỉ cần là A Tả nói, Dịch nhi đều nguyện ý nghe theo.