Mọi người cười phá lên, tuy biết Đế Cơ Điện Hạ đang nói kháy Thái tử Tây Kỳ, nhưng cũng khiến quần thần vô cùng hả hê. Đế Cơ Đại Can cao quý há có thể để cho bọn họ bảo múa liền múa, quả thực là nằm mơ!
Lần này Âu Dương Lăng Duệ thực sự nổi giận, đầu lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vãn Vãn, "Nếu Đế Cơ không muốn thì đành thôi vậy."
"Thái tử, không nên khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng." Sứ thần vừa thấy biểu cảm trên mặt thái tử liền biết trong đầu y đang suy nghĩ điều gì.
Đế Cơ Đại Can tôn quý bậc nào, vốn dĩ không dễ dàng để người khác khinh bạc, thái tử cần gì phải tự chuốc khổ vào thân.
Nếu như cưới được Đế Cơ về nước, muốn làm bẽ mặt ra sao cũng được, không nên nóng vội trong chốc lát mà phá hỏng đại cuộc.
Cơ Thiên Dịch tọa trên long ỷ chán ghét mím môi, đáy mắt thăm thẳm tựa vực sâu vạn dặm. Thái tử Tây Kỳ dám đối xử với hoàng tỷ như vậy, thật sự là.. muốn nhanh chóng giết y chết quách cho xong.
Âu Dương Lăng Duệ lạnh lùng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn lấy đại cục làm trọng, im lặng chẳng nói thêm.
Lúc này, bỗng nhiên sứ thần đứng dậy, "Dịch Đế, thần có một chuyện muốn thương lượng."
Cơ Thiên Dịch lạnh lùng thốt, "Nói!"
Thân thể sứ thần run bắn lên, ai chẳng biết Dịch Đế trước mắt mang bệnh đầy mình, tùy thời đều có thể mất mạng, sao khí thế vẫn khủng bố đến bậc này?
Khẽ lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, sứ thần thận trọng mở miệng: "Lần này mục đích Tây Kỳ tới Đại Can không chỉ mỗi một việc dâng tặng lễ vật giảng hòa, mà còn muốn đem đến một lời đề nghị tốt cho cả hai nước."
Vãn Vãn vừa nghe đến đây, khóe miệng khảm nụ cười lạnh lẽo, liếc nhìn tên sứ thần kia, sát ý nồng nặc.
"Dịch Đế, Tây Kỳ nguyện lấy quốc lễ cầu thân, mong Đế Cơ điện hạ trở thành Thái Tử Phi tôn quý của Tây Kỳ, không biết ý người ra sao?" Dưới áp lực nặng nề, cuối cùng sứ thần cũng gian nan nói hết câu.
Nhất thời sắc mặt Cơ Thiên Dịch biến chuyển, ý lạnh trào ra khỏi đáy mắt, sát khí mãnh liệt toát ra như bóp nghẹt lá phổi của Lương Uyển Nhiên đang ngồi kề cận.
Trong lòng ả bấy giờ vừa đau nhói vừa mừng rỡ, đau do bởi nam nhân ấy lại dùng cả quốc lễ cưới Cơ Vãn Vãn làm thê tử, vui mừng lại là nếu Cơ
Vãn Vãn theo phu quân về Tây Kỳ, thì giang sơn Đại Can sớm muộn gì cũng nằm trong tay Lương gia, mà ả cũng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ vạn phần tôn quý.
Ánh mắt Lương Uyển Nhiên chất chứa vô vàn lời ấp ủ nhìn về phía Âu Dương Lăng Duệ.
Âu Dương Lăng Duệ thoải mái nhìn lại ả, tình ý đắm say chẳng thèm giấu diếm.
Vãn Vãn cười nhạt trong lòng, đệ đệ nàng còn chưa chết đâu, ả Lương Uyển Nhiên lại ngang nhiên câu dẫn đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ, thực sự là quá to gan!
Đám quần thần ầm ĩ nghị luận.
Liên hôn giữa hai nước cũng không phải ý kiến tồi, dù sao Đế Cơ điện hạ cũng là nữ tử, chung quy vẫn phải thành gia lập thất, nếu bây giờ gả nàng ra ngoài, vừa được lễ vật lại vừa thu hồi lại hoàng quyền trong tay nàng.
Đế Cơ có tài trị quốc, suốt bảy năm qua dưới sự cai trị của nàng, Đại Can phát triển vô cùng phồn thịnh, thế nhưng.. suy cho cùng thì thiên hạ Đại Can không thể để một nữ tử khống chế mãi được.
"Dịch Đế? Hai nước liên hôn là chuyện vô cùng tốt, người?" Sứ thần đợi thật lâu vẫn chẳng được đáp lời, đành mở miệng hỏi lần nữa.
Cơ Thiên Dịch nhìn thoáng qua Vãn Vãn đang từ tốn thưởng thức chén rượu thượng hạng, đáy mắt đặc quánh, trầm trầm thốt: "Đừng nhắc đến vấn đề này nữa."
"Dịch Đế, chuyện này.." Sứ thần không ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy, sắc mặt hơi xấu đi, chẳng dám nhìn qua phía Âu Dương Lăng Duệ.
Âu Dương Lăng Duệ cũng xụ mặt xuống, Cơ Thiên Dịch thật sự coi bản thân là đế vương tôn quý hay sao, chẳng qua chỉ là một con ma ốm.
Chờ y tự mình dẫn quân đạp nát non sông Đại Can dưới lòng bàn chân, nhất định phải bắt sống toàn bộ hoàng tộc Đại Can làm nô lệ.
Lương Uyển Nhiên thấy ám chỉ của Lương hữu tướng ngồi phía trước đám quần thần, liền chậm rãi mở miệng nói: "Bệ hạ, trưởng công chúa đã sắp tới độ lỡ thì, Thái tử Tây Kỳ đây lại là bậc hoàng tộc tôn quý, phong thái trên vạn người, là một đấng nam nhi hiếm có khó tìm trên thế gian.."