Sau giờ ngọ, Vãn Vãn ngồi một bên xử lý chính sự, mà Cơ Thiên Dịch lại nhàn nhã tiếp tục nghiên cứu nốt ván cờ còn giang dở.
Tuy Cơ Thiên Dịch khiếm khuyết về mặt sức khỏe nhưng đầu óc lại vô cùng nhanh nhạy, tài văn chương xuất chúng hơn người, vừa tròn mười một đã đọc thuộc lòng hết thư tịch của Thái phó đương triều, đáng tiếc vì thân thể chướng ngại, nếu không hắn tuyệt đối sẽ trở thành một vị hoàng đế văn võ song toàn.
Bàn tay hắn thon dài tinh xảo, tái nhợt đến gần như trong suốt, căn bệnh nan y khiến khí tức quanh thân trở nên âm trầm, tuy nhiên vẫn chẳng thể khỏa lấp nổi vẻ tuấn mỹ trác tuyệt trời phú.
Vãn Vãn hơi băn khoăn, nàng nghĩ lúc nào nên dẫn hắn xuất cung dạo chơi, thuận tiện thị sát đời sống dân chúng Đại Can. Nếu cứ ở lì mãi trong hoàng cung, e rằng bệnh sẽ còn chuyển biến nghiêm trọng hơn.
Sau khi dùng ngự thiện với Cơ Thiên Dịch xong, Vãn Vãn về Ánh Nguyệt Cung đổi một thân nam trang, dẫn theo Hồng Tiên xuất cung.
Bấy giờ đế vương nghe ám vệ báo tin, đôi con ngươi sâu thẳm trầm xuống, lập lòe tia sáng nguy hiểm.
Mấy ngày nay Mạc Vãn Ca đã bị Mạc tả tướng cấm túc nghiêm ngặt, chắc chắn mục đích xuất cung của hoàng tỷ không phải để đi gặp nàng ta, nếu vậy.. hoàng tỷ đi gặp ai?
Nghĩ tới khả năng nàng ra ngoài hội ngộ tình lang, sắc mặt Cơ Thiên Dịch càng âm trầm đáng sợ, đôi đồng tử loe lóe sát ý tanh máu. A Tả chỉ có thể thuộc về một mình hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ vọng tưởng đến nàng.
Cao tổng quản nhìn vẻ mặt u ám của bệ hạ, đánh hơi được mùi nguy hiểm, ông thử mở miệng e dè hỏi: "Bệ hạ, người muốn xuất cung?"
Cơ Thiên Dịch hoàn hồn, chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức đáp: "Đúng vậy, trẫm muốn xuất cung, mau chuẩn bị thường phục cho trẫm." Hắn muốn theo dõi xem, rốt cuộc A Tả đi gặp kẻ nào.
Cao tổng quản khe khẽ thở dài, mặc dù thân thể bệ hạ suy nhược, tuy nhiên thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn máu lạnh, chỉ là hết thảy những chuyện người làm.. Đế Cơ điện hạ đều chẳng hay chẳng biết, nàng vẫn luôn nghĩ bệ hạ là một vị hoàng đế ôn hòa hiền từ.
Trên đường phố, người đến người đi tấp nập, ngựa xe qua lại ào ào như nước chảy.
Khung cảnh phố phường Đại Can về đêm lung linh những đèn, những đuốc sáng trưng, mấy người bán rong gánh hàng ngược xuôi, đám đèn lồng đỏ thẫm treo ven đường
nhè nhẹ lung lay trong gió, trên thân mỗi chiếc đèn đều được viết những tên cửa hàng khác nhau. Vài tiểu nhị đang mời chào khách nhân, kẻ vào tấp nập, kẻ ra đã chớm say, ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Dân chúng Đại Can vốn chất phác thật thà, tuy vẫn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ của cổ nhân, nhưng những nữ tử có năng lực đều được phép đảm nhận chức quan trong triều chính, chính nàng đã đề xuất ra luật lệ này.
Nhiếp Chính Vương Cơ Vãn Vãn tạo cơ hội công bằng cho nữ tử được chứng minh năng lực bản thân, nên mới nảy sinh xích mích với nhiều cựu thần bất đồng quan điểm.
"Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lúc này Hồng Tiên cũng diện lên người bộ nam trang, vóc dáng cao ráo thanh tú, nàng đi bên cạnh Vãn Vãn trông cũng ra dáng thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Thông thường nữ phẫn nam trang đều sẽ vô thức lộ ra chút cử chỉ của phái yếu, nhưng Hồng Tiên thì không, bởi vì nàng là thủ hạ kề cận của Đế Cơ, hành sự cực kỳ quyết đoán, thậm chí khí tức còn mang hơi hướng sát phạt, chỉ có điều thường ngày nàng che giấu đi mà thôi.
Vãn Vãn cầm quạt giấy trong tay, đôi đồng tử ướt át đào hoa thi thoảng lướt qua vài nữ tử tản bộ trên đường, thu hoạch được vô số ánh mắt si mê.
Chậc chậc chậc! Sắc đẹp đúng là thứ giết người không dao!
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, thốt: "Ghé thanh lâu."
Hồng Tiên sửng sốt, hỏi thêm lần nữa vẻ khó tin: "Thiếu gia, người nói là.. ghé thanh lâu?"
"Đương nhiên, chỉ có hai nơi nhiều mỹ nhân nhất trên đời này, một là hoàng cung, hai chính là thanh lâu, tối nay bổn thiếu gia muốn ghé thanh lâu thư giãn."
Đoạn nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy ẩn chứa vô vàn phong lưu, đáy mắt sáng bừng lên tựa tinh tú.
Trưởng tử Lương gia, Lương Mậu Tài, ỷ vào thế lực của phụ thân mà ở kinh thành một tay che trời, ép buộc cưỡng gian vô số dân nữ nhà lành, tối nay chính là đêm đầu tiên của đệ nhất mỹ nữ đầu bảng Tầm Phương Các, Hà Tiên, hắn nhất định sẽ tới.
"Thiếu gia, e rằng nếu để tiểu thiếu gia biết được.. người sẽ không vui." Hồng Tiên bồn chồn mở miệng nhắc nhở.