Cơ Thiên Dịch hơi mím môi, thực ra hắn có thể tự mình đối phó Lương gia một cách dễ dàng, nhưng nếu A Tả muốn, thì cứ để nàng xử lý vậy.
Lát sau, giữa đại sảnh chăng ra một giải lụa phiêu động tựa cơn sóng, trong không gian tiên cảnh, mấy nữ nhân từ từ bước ra, sau đó có tiếng chuông thanh thúy vang lên hòa quyện với âm nhạc trầm bổng êm ái.
Chớp mắt, sự ồn ào trong đại sảnh lắng xuống.
Mấy vũ nữ dợm bước chân đồng đều, bắt đầu điệu múa thanh thoát, sau đó họ khẽ khom lưng, một nữ tử tựa thiên tiên xuất hiện trên đài cao.
"A! Hà Tiên!"
"Hà Tiên cô nương, nhìn qua đây đi, Hà Tiên.."
"..."
Vài tên nam nhân si mê hô to.
Hà Tiên mang một tấm lụa che mặt thật mỏng, hờ hững che đi dung nhan yêu kiều, ánh mắt như hồ thu những tưởng trông người, lại tựa nhìn vào khoảng không vô định, dáng dấp quả thực chẳng khác chi thiên tiên không vướng khói bụi chốn trần thế.
Chẳng qua.. ở chốn phù phiếm này, thật sự có tiên nữ đoan trang ư?
Vãn Vãn quay đầu ngó Cơ Thiên Dịch, muốn xem thử thiếu niên ấy có bị vẻ đẹp kia làm lung lay hay không, nào hay đôi mắt thâm thúy nọ đang chằm chằm quan sát nàng.
Thiếu nữ hơi giật mình, cười hỏi: "Dịch Nhi, đệ thấy nàng ta có đẹp không?"
"Ngoại trừ A Tả ra thì nữ nhân trong mắt Dịch Nhi chẳng khác gì cỏ cây ven đường." Cơ Thiên Dịch chân thành đáp, đáy mắt hiện lên tia tình ý khó kìm nén.
Nàng hoảng hốt, vội vã rụt tay về, bối rối nhìn xuống đại điện.
Tình ý trong mắt Cơ Thiên Dịch biến thành vẻ u buồn, hắn hụt hẫng im lặng ngồi đó.
Cao tổng quản không khỏi lo lắng thay, bệ hạ còn quá trẻ, khó lòng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Bao nhiêu năm nay Đế Cơ điện hạ đều xem người như đệ đệ, chắc chắc nhất thời sẽ khó chấp nhận nổi thứ ái tình cấm kị này.
Bấy giờ, giọng tú bà bên dưới lầu vang lên, "Các vị công tử, các vị gia.. Hẳn mọi người đều biết, tối nay là đêm đại hỉ của Hà Tiên cô nương. Cảm ơn tất cả các vị khách nhân chẳng quản ngại đường xa có mặt tại đây, buổi đấu giá xin được
phép bắt đầu.."
"Ta ra giá một trăm lượng bạc.."
"Hai trăm lượng bạc.."
"..."
"Một ngàn lượng bạc.."
Tiếng hò hét liên tiếp không dứt, đám nam nhân kích động giành giật nhau.
Hà Tiên cô nương đứng trên đài cao, đôi mắt lạnh nhạt khẽ híp lại, thờ ơ nhìn tất thảy.
"Một trăm lượng vàng!" Lương Mậu Tài hào phóng hô to.
Vãn Vãn ve vuốt chén rượu trong tay, dửng dưng nhìn tú bà đã kích động đến mức cười không khép miệng.
"Hồng Tiên."
Hồng Tiên lập tức đáp: "Vâng thưa điện hạ."
"Một trăm linh một lượng vàng." Hồng Tiên đè thấp thanh âm, tiếng nói trần trầm mang theo nội lực phát ra, chẳng ai ngờ đằng sau tấm rèm kia lại là một nữ tử.
Lương Mậu Tài phẫn nộ trừng lớn mắt, kẻ này đang muốn chọc tức hắn ư?
"Hai trăm lượng vàng." Lương Mậu Tài tăng giá.
"Hai trăm linh một lượng vàng." Hồng Tiên tiếp tục hô.
"..."
"Năm trăm lượng vàng."
"Năm trăm linh một lượng vàng."
Đôi mắt Lương Mậu Tài đã đục ngầu hẳn đi, người nào to gan lớn mật đến vậy!
"Một ngàn lượng vàng! Ai dám tranh với bản thiếu gia, bản thiếu gia liền lấy mạng kẻ đó!"
Hắn vừa hô xong, thị vệ bên cạnh liền vội vàng ghé vào tai hắn nói: "Thiếu gia, chúng ta không đủ tiền."
Nếu như lão gia biết được thiếu gia tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua đêm đầu tiên của một ả kỹ nữ thanh lâu, chắc ngài sẽ đánh què chân thiếu gia mất.
"Cút sang một bên!" Lương Mậu Tài đạp một cước vào bụng tên hạ nhân.
"Một ngàn lẻ một lượng vàng."
Sắc mặt Lương Mậu Tài đen như đít nồi, nổi giận đùng đùng đứng bật dậy, "Để ta xem thử là kẻ nào cả gan tranh đoạt với bản thiếu gia!"
Hạ nhân vội vàng theo sau hắn, dậm chân đi thẳng tới gian phòng phát ra thanh âm kia.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa xấu số lại bị đạp mở lần nữa.