Ngày hôm sau.
Hồng tiên toan đi gọi Đế Cơ điện hạ lâm triều, lại phát hiện bên giường đặt hai đôi hài, trong phút chốc sửng sốt vô cùng, nhưng sau khi nhìn kỹ, hoa văn tinh xảo này ắt hẳn là giày của bệ hạ.
"Điện hạ?" Hồng tiên căng thẳng, thử cất tiếng gọi nhỏ.
Cơ Thiên Dịch mơ màng tỉnh lại, tối hôm qua dưới đôi tay mềm mại thao túng, khiến hắn cảm thụ khoái cảm mãnh liệt dâng trào, sau khi đạt ngưỡng phóng thích, liền hôn mê bất tỉnh dưới thân ái nhân.
Thiếu niên phát hiện Vãn Vãn hãy còn thiếp ngủ bên cạnh hắn, bàn tay hắn đang ôm trọn vòng eo nàng..
Hồng Tiên thấy điện hạ nhà mình chưa chịu tỉnh, ngược lại bệ hạ lại mở mắt trước tiên, sắc mặt hơi cứng nhắc, nhưng vẫn quy củ nói: "Bệ hạ, tới giờ lâm triều rồi, người nên hồi cung ạ."
Cơ Thiên Dịch vốn là thiếu niên da mặt mỏng, liền cuống quít trèo khỏi giường, xiêm y xốc xếch lao vút khỏi Ánh Nguyệt Cung.
Hồng Tiên nhanh mắt phát hiện bệ hạ quên mang giày, vội vã cầm giày lên gọi với theo, "Bệ hạ, giày của người.."
Thiếu niên nào có nghe lọt tai, bóng dáng thoáng cái đã mất tăm.
Hồng Tiên buông giày xuống, nhỏ giọng thầm thì, "Xem ra phải bảo Cao tổng quản tới lấy rồi." Nói xong, nàng dợm bước tới bên giường, "Điện hạ, người tỉnh chưa?"
Bấy giờ Lâm Trăn Trăn bưng canh giải rượu tiến vào, dáng vẻ như người mất hồn, lâu lâu lại phóng ánh mắt trông ra ngoài điện.
Hồng Tiên đón lấy bát canh, hỏi: "Ngươi sao thế?"
Lâm Trăn Trăn len lén nhìn về phía giường, sau đó nhỏ giọng bảo: "Hình như hồi nãy ta thấy.. Bệ hạ bước ra từ Ánh Nguyệt Cung.."
Tại sao bệ hạ lại qua đêm ở Ánh Nguyệt Cung của Đế Cơ điện hạ, hắn cùng Đế Cơ điện hạ là tỷ đệ mà!
Thoáng chốc sắc mặt Lâm Trăn Trăn trắng bệch đi, thảo nào lúc ở Tầm Phương Các nàng nảy sinh cảm giác giữa hai người họ có gì đó quái quái.
Hồng Tiên biết tỏng suy nghĩ trong đầu tiểu nha đầu này, chỉ nhàn nhạt dặn dò: "Mới vừa rồi ngươi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, có hiểu không?"
Nhiều năm lăn lộn trong chốn phong trần, đã sớm luyện được kỹ năng tính toán giảo hoạt, nàng nghịch ngợm nhoẻn miệng cười: "Hồng Tiên tỷ tỷ nói gì cơ, ta không hiểu?"
Vừa lúc Vãn Vãn nằm trên giường đã tỉnh lại.
Hồng Tiên
chẳng thèm để ý nàng ta, nhẹ giọng quay sang nói với Vãn Vãn: "Điện hạ, người tỉnh rồi, uống chút canh giải rượu đi!"
Thiếu nữ chậm rãi ngồi dậy dựa vào thành giường, xương quai xanh ẩn hiện sau lớp xiêm y xốc xếch, vài vết hồng ngân mập mờ in lên làn da như bạch ngọc.
Uống xong canh giải rượu, nàng day day huyệt thái dương, quả nhiên sau khi uống say sẽ bị đau đầu, cơ mà sao đêm qua ai giúp nàng trở về giường, chẳng lẽ là Hồng Tiên?
"Hồng Tiên, thay y phục." Nàng đứng dậy gọi.
Suốt bảy năm qua Vãn Vãn chưa từng bỏ lỡ một buổi thượng triều nào, hiện tại đã khá trễ, nàng phải nhanh chóng chỉnh trang.
Sau cái chết của trưởng tử Lương gia, hẳn là buổi lâm triều hôm nay sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Thời điểm đi tới đại điện, đám đại thần đã tập hợp từ lâu, sắc mặt phía phe phái Lương hữu tướng xấu xí khó coi vô cùng.
Chúng thần trông thấy Vãn Vãn, lập tức nhao nhao hành lễ, "Đế Cơ điện hạ."
Thiếu nữ nhàn nhạt nhận lễ, sau đó cất bước hướng tới vị trí của nàng, ngồi xuống.
Thân là Đế Cơ Điện Hạ, dĩ nhiên nàng có Phượng Ỷ đặt ngay bên trái thấp hơn Long Ỷ của Cơ Thiên Dịch, thuận tiện cho việc nhiếp chính.
Âm thanh lâm triều vang lên, bá quan văn võ đã tề tựu đông đủ, bấy giờ Cơ Thiên Dịch mới xuất hiện, hắn bận một thân Long bào kim sắc quý báu, hạt châu trên Long mão phập phồng theo từng bước chân đế vương, hắn thản nhiên bước lên Long ỷ an tọa.
Chúng thần thấy bệ hạ xuất hiện, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cao tổng quản thẳng lưng đứng đằng sau Cơ Thiên Dịch.
"Chúng ái khanh bình thân."
"Tạ ơn bệ hạ." Chúng thần đứng dậy.
Lương hữu tướng trầm mặt tiến lên, chắp tay nói: "Thần có việc khởi bẩm."