Ngày hôm sau, quản sự sư thái tập hợp tất cả mọi người ở đại điện, Vãn Vãn cùng Hàm Hương lặng lẽ đứng trong một góc.
"Lát nữa sẽ có khách hành hương đến đạo quán, các ngươi ai cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng, có nghe chưa?" Quản sự sư thái lớn tiếng nói.
Lúc này, một tiểu đạo cô chạy tới, "Sư thái, không ổn không ổn, ngân lượng của đạo quán cất ở hậu viện bỗng nhiên biến mất!"
"Cái gì? Chuyện này là sao?" Quản sự sư thái kinh ngạc hô.
Sắc mặt Vãn Vãn bình tĩnh nhìn thoáng qua Hàm Hương, tiểu nha đầu cũng dùng ánh mắt mang chút đắc ý len lén đáp trả nàng.
Quản sự sư thái dẫn đầu chạy vào hậu viện, vội vàng đi đến buồng trong. Đạo cô báo tin lúc nãy cũng lập tức đi theo chỉ vào một ngăn tủ nói: "Ở đây thiếu một trăm lượng."
"Ngươi tìm kỹ chưa?" Quản sự sư thái hỏi.
"Ta tìm kỹ lắm rồi." Tiểu đạo cô ủy khuất nói.
Nơi cất ngân lượng này chỉ có mấy đạo cô trong đạo quán biết, không thể nào vô duyên vô cớ biến mất được. Quản sự sư thái thần sắc lạnh lùng, quay qua nói với những người khác: "Các ngươi nghe rõ cho ta, đây là ngân lượng dùng để mua áo len cho mọi người, nếu ngân lượng mất rồi, các ngươi cứ đợi đến mùa đông mà chết cóng đi!"
"Ai làm chuyện táng tận lương tâm này vậy?"
"Đây chính là cố ý muốn hại chết chúng ta!"
"Nhất định phải tìm bằng được kẻ đánh cắp, sau đó nghiêm khắc trừng trị để răn đe.." Mấy đạo cô sôi nổi nghị luận.
Vãn Vãn thấy thời cơ đã tới, lập tức lộ ra biểu tình khó xử, bước tới trước mặt quản sự sư thái, "Sư thái, ta có lời muốn nói."
Quản sự sư thái lập tức đưa mắt nhìn nàng.
Len lén liếc qua chỗ Tiểu Thúy đang đứng đầy sợ hãi, Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Sư thái, tiền đó là ta trộm."
"Ngươi?" Quản sự sư thái kinh ngạc nói, thân là thiên kim nhà Tể tướng hà cớ gì lại phải đi trộm tiền.
"Sư thái, người nghe ta nói, thật ra là Tiểu Thúy ép ta, còn nói nếu.. nếu ta không trộm ngân lượng cho nàng, nàng liền.. không cho ta ăn cơm." Vãn Vãn thấp giọng nói.
Tiểu Thúy trừng lớn hai mắt, thanh âm bén nhọn: "Tiểu tiện nhân, ngươi nói cái gì vậy, sao ta có thể ép ngươi đi trộm ngân lượng của đạo quán!"
Quản sự sư thái không để ý đến ả, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Vãn
Vãn: "Lời ngươi nói là sự thật?"
Vãn Vãn bày ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, kiên quyết gật đầu, "Là sự thật, ngày thường Tiểu Thúy đối xử với ta như thế nào chắc sư thái cũng biết, nếu không tin sư thái cứ sai người lục soát phòng nàng thử xem."
"Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám nói bậy!" Tiểu Thúy giơ tay lên toan đánh vào mặt Vãn Vãn.
Quản sự sư thái bắt lấy tay ả, lạnh lùng nói: "Tiểu Thúy, mặc dù hiện tại Giang Vãn Vãn đang ở chỗ chúng ta, suy cho cùng nàng cũng là đích nữ của Tể tướng, há có thể để cho một tiểu đạo cô như ngươi động tay động chân."
Tiểu Thúy không cam lòng thu hồi động tác vừa rồi, hừ lạnh nói: "Dù sao ta cũng không bảo nàng đi trộm ngân lượng, muốn lục soát cứ lục soát."
Quản sự sư thái dẫn người tiến vào phòng của Tiểu Thúy lục tung mọi ngóc ngách, Một lát sau, có người lật tấm chăn lên, phát hiện một thỏi bạc nằm lọt thỏm ở giữa khoảng trống nhỏ dưới giường Tiểu Thúy.
"Sư thái, người xem."
Tiểu Thúy lắc đầu, cắn răng kêu: "Không thể có chuyện này, ta không phải ăn trộm, ta cũng chưa từng đặt thỏi bạc nào dưới giường mình cả, không phải ta."
Một người khác lại tiếp tục lôi lên một khối ngọc bội từ trong khoảng trống, đem tới giao cho quản sự sư thái.
"Tiểu Thúy, ngọc bội này có phải của ngươi không?"
"Là.. Là của ta, nhưng tuyệt đối không phải do ta ăn trộm của đạo quán." Tiểu Thúy vội vàng biện giải nói.
"Kéo Tiểu Thúy xuống phạt trượng hình cho ta." Quản sự sư thái lạnh lùng phân phó.
Hai đạo cô cường tráng tiến lên kẹp chặt hai tay Tiểu Thúy kéo lê ả ra khỏi phòng. Tiểu Thúy đang giãy giụa chợt nhìn thấy ánh mắt hả hê của Vãn Vãn, đồng tử co lại, vội vàng hét to: "Sư thái, sư thái, không phải ta, nhất định tất cả là do tiểu tiện nhân Giang Vãn Vãn này sắp đặt!"