Bước vào phủ tướng quân, Hách Liên Thành dắt Vãn Vãn đi xuyên qua vài hành lang, bên ngoài hoa viên, các loài hoa rực rỡ đua nhau nở rộ, gió nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí liền tràn ngập mùi hương thơm nức mũi, trong viện có một cái hồ nước, khi ánh mặt trời rọi từ trên cao xuống, mặt nước sóng sánh liền ánh lên màu bàng bạc.
Dọc theo lối đi, nơi nơi đều có nha hoàn mặc y phục trắng tối giản, hai tay cung kính đặt ở trước bụng. Thấy Giang Vãn Vãn, bọn họ đều đồng thời quỳ gối hành lễ.
Vãn Vãn thản nhiên tiếp nhận, bình tĩnh tiếp tục tiến về phía trước. Một đường đi đến cửa chính của Ánh Nguyệt Các, nha hoàn đang đứng hầu hạ ngoài cửa thấy hai người tới gần, cung kính nói "Tướng quân, Tiểu thư vấn an."
Vãn Vãn nhẹ nhàng hướng nha hoàn cười một cái sau đó theo Hách Liên Thành vào trong.
Trong phòng trang hoàng vô cùng tráng lệ, sàn nhà lát gỗ lim mịn màng bóng loáng, đèn đuốc tinh xảo treo trên trần nhà, toàn bộ nội thất đều là gỗ cẩm quý giá do các lão sư điêu khắc có tiếng làm ra. Vừa thấy được bóng dáng Vãn Vãn, nha hoàn thân cận của Tể tướng phu nhân vội vàng hành lễ, nước mắt giàn giụa, "Tiểu thư, người đã trở lại."
Sau bức bình phong là một vị phụ nhân đang nằm trên giường, đây chính là mẫu thân của nguyên chủ Giang Vãn Vãn, giờ phút này sắc mặt bà tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, bộ dạng của một người mang bệnh nặng lâu ngày.
Vãn Vãn cảm thấy mắt mình hơi đo đỏ, bước nhanh đến ngồi xuống bên giường, cầm tay Giang phu nhân, "Nương, Vãn Vãn đã trở lại."
"Vãn Vãn, con đã biết vì sao nương không đón con trở về sớm hơn chưa?" Giang phu nhân chậm rãi nói.
Vãn Vãn khựng lại, nàng đương nhiên biết bởi vì nàng bị trúng kế của Giang Thanh Mạn, Giang phu nhân muốn nàng phải chịu khổ, tôi luyện tính tình, sau này mới có thể đấu với Giang Thanh Mạn, nhưng chắc là bà không ngờ sau này con gái yêu của mình sẽ phải trải qua những gì đâu.
"Nương, Vãn Vãn đã biết."
Giang phu nhân còn đang mang bệnh, không thể làm bà kích động, Vãn Vãn chỉ có thể trấn an bà trước.
"Lần này kêu A Thành đón con trở về là vì lễ hội săn thú
hàng năm của hoàng gia sắp bắt đầu rồi, mẫu thân con không thể tham gia được, lần này để con đi cùng với A Thành, nhớ rõ phải biểu hiện thật tốt, chiếm được trái tim Hoàng thái tử." Giang phu nhân nghiêm mặt nói.
"Nương, người yên tâm đi, Vãn Vãn tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng." Vãn Vãn nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Giang phu nhân lẩm bẩm, bà lại quay sang Hách Liên Thành dặn dò: "A Thành, con phải nhớ hảo hảo chiếu cố biểu muội con."
Ngữ khí Hách Liên Thành nhu hòa, "Cô mẫu, người yên tâm, chỉ cần có con ở đây, đảm bảo không kẻ nào dám khi dễ Vãn Vãn."
Vãn Vãn cảm động nhìn thoáng qua Hách Liên Thành, thấy Giang phu nhân sắc mặt có chút mệt mỏi, nàng dịu ngoan nói: "Nương, người nghỉ ngơi đi, con về phòng trước."
Đợi cho đến khi Giang phu nhân nhắm mắt lại phất phất tay ý bảo tùy ý nàng, Vãn Vãn cùng Hách Liên Thành mới lui ra.
"Vãn Vãn, huynh đã phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, muội mau đi sửa soạn, đầu bếp trong phủ làm rất nhiều món muội ưa thích, lát nữa nhớ kêu Hàm Hương tới nhà bếp lấy." Hách Liên Thành dịu dàng xoa đầu Vãn Vãn, ngữ khí cưng chiều. Hành động này trực tiếp làm nha hoàn hầu hạ ngoài cửa kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, tướng quân lãnh khốc hung ác thế nhưng còn có một bộ mặt ôn nhu đến vậy.
Tim Vãn Vãn như tan chảy thành vũng nước, tinh tế chăm sóc, lại còn xoa đầu, quả thực là đòn chí mạng đánh thẳng vào trái tim mọi thiếu nữ.
Thấy Hách Liên Thành muốn rời đi, nàng liền duỗi tay giữ chặt hắn, "Biểu, biểu ca, huynh chờ muội một chút được không? Muội muốn cùng huynh dùng cơm."
Hách Liên Thành nghĩ hắn và nàng đã lâu không gặp, bản thân nàng lại vừa chịu khổ cực ở đạo quán, liền thương tiếc nói: "Được, biểu ca chờ muội."