Hách Liên Thành nhảy được lên lưng Đạp Tuyết, nhanh chóng ôm eo Vãn Vãn, bắt lấy dây cương giật mạnh về phía sau.
Vãn Vãn nhắm chặt hai mắt rúc vào bờ ngực vững chãi, tim đập như trống trận, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể mềm mại run bần bật.
Động tác của Hách Liên Thành không những không làm cho Đạp Tuyết dừng lại, mà còn làm cho nó điên cuồng lao về phía trước hơn, cành cây rậm rạp quẹt lên người cả hai tạo thành mấy vết xước trên quần áo tơ lụa quý giá.
Hách Liên Thành hơi nhíu mày, một tay giữ cho Vãn Vãn không bị rơi xuống đất, một tay rút ra bội kiếm bên hông, bội kiếm quanh năm chinh chiến với chủ nhân trên sa trường đã nhuốm một thân sát khí nhàn nhạt. Hắn trở tay, đâm thật mạnh vào mạn sườn của bạch mã.
Đạp Tuyết rống lên đau đớn, sau đó ngã khụy, máu phun ra như mưa.
Hách Liên Thành ôm Vãn Vãn phi thân đáp xuống mặt đất, nhìn con ngựa đang giãy giụa hấp hối, trong đồng tử lạnh nhạt không có một tia gợn sóng.
Vãn Vãn nghe rõ ràng tiếng gào rống, định ngẩng đầu muốn nhìn xem lại bị bàn tay Hách Liên Thành che kín mắt.
"Vãn Vãn, đừng nhìn."
Đạp Tuyết sau một lúc hấp hối giờ đã nằm yên bất động, máu tươi nhiễm đỏ bộ lông trắng như tuyết, không khí tràn ngập mùi tanh tưởi.
Hách Liên thành đánh giá tình hình xung quanh, nơi này ở sâu trong rừng rậm, hiện tại sắc trời đã tối, lại không có ngựa mà cưỡi, hắn tạm thời chưa thể đưa Vãn Vãn trở về, rừng rậm về đêm nhiều dã thú hoành hành, một mình hắn thì không có gì to tát, nhưng có Vãn Vãn ở đây, hắn sợ nàng xảy ra nguy hiểm.
"Vãn Vãn, Đạp Tuyết đã chết, tạm thời chúng ta chưa thể ra khỏi rừng được, biểu ca trước tiên mang muội đi tìm chỗ nghỉ chân."
"Ân, tất cả nghe theo huynh." Mắt Vãn Vãn sáng bừng, len lén liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chỉ có hai người đơn độc ở bên nhau, đây là một cơ hội tuyệt vời đối với sự nghiệp công lược của nàng.
Hách Liên Thành dẫn nàng rời khỏi nơi Đạp Tuyết nằm chết, đến một gốc đại thụ cạnh dòng suối, hắn lấy đá đánh lửa trong ngực áo ra, mồi thành đống lửa nho nhỏ.
"Vãn Vãn, biểu ca đi
loanh quanh tìm đồ ăn, muội ngồi yên chờ huynh, có chuyện gì cứ hét thật to, huynh liền lập tức quay trở lại."
"Vâng, muội biết rồi." Vãn Vãn ngồi lên chỗ đã được Hách Liên thành lót lá khô thật dày, ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, lấy chủy thủ trên người đặt vào tay nàng, "Cầm cái này, huynh sẽ trở về nhanh thôi."
"Biểu ca, huynh đi đi, muội sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Thấy bộ dạng như gà mẹ chăm sóc gà con của Hách Liên Thành, Vãn Vãn không nhịn được nhoẻn miệng cười, hắn quả thực xem nàng như em bé vậy.
Ánh lửa chiếu rọi lên gò má bóng loáng của thiếu nữ, tựa như gió xuân làm ánh mắt Hách Liên Thành có chút tối sầm, hắn mất tự nhiên quay đầu, đứng dậy bước nhanh về phía sâu trong rừng rậm.
Vãn Vãn nghịch nghịch chủy thủ trên tay, thất thần nhìn chằm chằm đống lửa đang cháy, suy nghĩ biện pháp làm sao để đem hảo cảm tình thân đổi thành tình yêu sớm nhất có thể.
"Huynh về rồi đây."
Hách Liên Thành rời đi không bao lâu liền trở lại, trong tay xách theo một con thỏ đã được mổ bụng vặt lông sạch sẽ, con thỏ kia đã bị Hách Liên Thành xử lý sạch sẽ, hắn ngồi xuống bên cạnh Vãn Vãn, xiên con thỏ vào một cái que, hơ qua hơ lại trên đống lửa.
Ước chừng sau nửa nén nhang, chú thỏ mập mạp béo ú đã bị nướng chín, mùi hương thịt nướng thơm phức tỏa ra bốn phía.
Hách Liên Thành liếc qua Vãn Vãn, thấy nàng đang nhìn chằm chằm động tác của mình không chớp mắt liền bật cười một tiếng, đem que gỗ cắm xuống mặt đất, sau đó xé một bên đùi thỏ đưa cho nàng, "Ăn đi, cẩn thận nóng."
Vãn Vãn vội vàng duỗi tay bắt lấy, kết quả bởi vì quá nóng, nàng hô lên một tiếng đoạn buông lỏng tay, cái đùi thỏ ngon lành béo ngậy liền rơi xuống đất.
"Biểu ca.." Nàng ủy khuất mở to đồng tử đen láy nhìn hắn, "Nóng quá."