Hách Liên Thành quan sát thiếu nữ đang rúc trong lồng ngực mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc động lòng người cũng chăm chú nhìn hắn, tròng mắt tựa hồ nước mùa thu, lại giống như bầu trời sau cơn mưa, vô cùng sạch sẽ, lúc này đang tràn ngập bóng dáng của hắn trong đó.
"Liên Thành!" Vãn Vãn nhẹ nhàng cắn đôi môi hoa anh đào, mỉm cười nhìn hắn.
Một tiếng Liên Thành này, chất chứa đầy nhu tình mật ý, đánh thẳng vào nội tâm hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Liên Thành hiện lên một rặng mây hồng, hắn trời sinh tính lãnh khốc, giờ phút này lại chịu không một chút dụ hoặc nho nhỏ, bắt lấy hai vai Vãn Vãn, nghiêng người về phía nàng.
Vãn Vãn đứng yên nhắm chặt hai mắt. Nhưng đợi mãi cũng không cảm nhận được xúc cảm môi chạm môi như tưởng tượng, nàng hơi he hé mắt ra, lại phát hiện Hách Liên Thành nhìn chằm chằm đốm lửa cháy bập bùng, khuôn mặt ẩn hiện như bóng ma, nhìn không ra thần sắc.
"Biểu ca?" Vãn Vãn chần chừ gọi.
"Vãn Vãn, muội mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi." Trong lòng Hách Liên Thành như có một con kiến bò tới bò lui, hết cắn chỗ này lại gặm chỗ khác. Có chút nhoi nhói lại có chút đau.
Khi hắn còn nhỏ, cha hắn đã tử trận trên chiến trường, sau khi mẫu thân biết được liền thắt cổ tự vẫn chết theo, hắn được cô mẫu nuôi nấng, từ khi Vãn Vãn còn là một tiểu cô nương, cô mẫu đã luôn muốn nàng ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, vì bảo hộ Vãn Vãn, bảo hộ gia tộc Hách Liên, hắn tòng quân tôi luyện từ rất sớm, trở thành Đại tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều.
Hắn không nghĩ mình sẽ thích ai, cũng chưa từng nghĩ tới cưới vợ sinh con, nguyện vọng duy nhất chỉ là trợ giúp Vãn Vãn bước lên ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ.
Thời điểm những hài tử khác còn ham chơi, Vãn Vãn lại ở trong phòng luyện cầm kỳ thi họa, nàng chịu nhiều khổ cực như vậy, hết thảy đều vì muốn đạt được danh hiệu đệ nhất quý nữ Đại Tấn , trở thành Hoàng tử phi, bây giờ nói từ bỏ liền từ bỏ sao?
Giang Thanh Mạn! Nghĩ đến nữ nhân nọ, Hách Liên Thành nhịn không được sắc mặt âm trầm, đều do ả thứ nữ nhãi nhép kia, biết rõ Tư Đồ Diệp là người Vãn Vãn ái mộ, còn ngang nhiên câu dẫn, hắn nhất định phải
giết nàng.
Vãn Vãn dĩ nhiên không biết tâm tư của Hách Liên Thành lúc này, nàng dựa vào lồng ngực hắn, gió đêm phất qua, mang theo hơi sương lành lạnh thổi vào thân thể, cách đó không xa là tiếng nước suối chảy róc rách, tấu thành một khúc ca ru ngủ người nghe.
Nàng cảm thấy có chút lạnh, hai mí mắt cũng díp vào nhau, buồn ngủ nhưng lại chưa muốn ngủ.
"Biểu ca, muội lạnh." Nàng yêu kiều nói.
Hách Liên Thành nghe vậy, có chút do dự, sau đó liền ôm lấy thân mình nhỏ xinh của nàng, "Vãn Vãn, biểu ca xin mạo phạm."
Trên người nam nhân cực kỳ ấm áp, Vãn Vãn cọ cọ gương mặt vào lồng ngực hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.
* * *
"Tướng quân.. Tiểu thư.."
"Tiểu thư.. Người đang ở đâu.."
Trong rừng rậm truyền đến thanh âm lục tục tìm kiếm, Vãn Vãn hơi cử động, hai mắt mở bừng ra, hoảng hốt nhớ tới mình đang ở nơi nào.
Hách Liên Thành thân là người tập võ, nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay cũng có thể tỉnh giấc, huống chi là động tĩnh lớn như vậy, hắn buông tay ra, đỡ Vãn Vãn ngồi dậy, giúp nàng sửa sang lại y phục có điểm xộc xệch, sau đó đứng cách xa nàng vài bước.
Trong lòng Vãn Vãn hơi buồn bã, lại vẫn hướng về nơi thanh âm phát ra hô to: "Hàm Hương, ta ở chỗ này!"
"Tiểu thư! Là tiếng của tiểu thư, bên này!"
Một lát sau, Hàm Hương cùng thị vệ tay cầm đuốc và vũ khí từ một chỗ rừng cây đi ra.
"Tiểu thư, tướng quân, hai người không sao chứ?" Hàm Hương vội vàng chạy tới.
Vãn Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không có việc gì."
Mấy thị vệ mang theo vũ khí đồng loạt đi đến trước mặt Hách Liên Thành cung kính cúi đầu, "Tướng quân."
Hách Liên Thành nhàn nhạt nói: "Các ngươi đến trễ."
"Xin tướng quân trách phạt." Bọn họ nói đoạn lập tức quỳ gối trên mặt đất.