Qua mấy ngày sau, Hoàng đế liền ban hai đạo thánh chỉ đến phủ Tể tướng.
Một đạo thánh chỉ là thứ nữ Giang Thanh Mạn phủ Tể tướng tứ hôn với Hoàng thái tử, phong làm Hoàng thái tử trắc phi, chọn ngày lành cưới gả.
Một cái khác nói rằng hôn ước của đích nữ phủ Tể tướng Giang Vãn Vãn cùng Hoàng thái tử bị hủy bỏ, sau này tìm được ái nhân tùy ý ở bên nhau.
Mọi người đều biết thánh chỉ thứ hai là ý của Đại tướng quân, nữ tử Hách Liên gia nhất định không thể chịu ủy khuất, nếu Hoàng thái tử đã ở bên ngoài tằng tịu cùng nữ nhân khác, thì cho dù là vị trí Thái tử chính phi, Hách Liên gia cũng quyết tâm không gả.
Tại một nơi khác..
Trên mặt Giang Thanh Mạn hiện lên tức giận khó kiềm chế, quơ tay quét sạch mấy tách trà trên bàn rớt xuống đất, chỉ cần nhớ tới những ánh mắt khinh thường cùng dè bỉu của mấy người kia, nàng liền hận đến mức muốn khoét mắt bọn họ ra.
"Bẩm Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư ghé thăm." Tỳ nữ ngoài cửa cẩn thận bẩm báo.
"Ta không muốn nhìn thấy nàng ta! Đuổi nàng ta đi!" Giang Thanh Mạn nổi giận đùng đùng nói, hiện tại nàng không có tâm trạng đi gặp người khác, đặc biệt là kẻ làm nàng hận thấu tim kia, hận đến mức muốn xé nát ra thành từng mảnh, Giang Vãn Vãn.
Rõ ràng người bị trúng xuân dược phải là Giang Vãn Vãn, nàng còn định dẫn theo Tư Đồ Diệp đi bắt gian, gom Hách Liên gia bắt hết vào một lưới, không nghĩ tới, hại người lại thành ra hại mình.
Hiện tại nàng trở thành cái gì? Tư Đồ diệp trắc phi! Mẫu thân của nàng là nữ tử thanh lâu, mặt dày bò lên giường Tể tướng, bị Giang phu nhân chèn ép, nàng cực khổ lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, bày mưu tính kế, cuối cùng vẫn đi làm thiếp cho người!
Vãn Vãn thấy mảnh sứ vỡ vương vãi khắp sàn nhà, khẽ mỉm cười nói: "Nhị muội, muội lại bị sao thế, thật là một đống hỗn độn, nếu để cha biết được sẽ trách phạt muội đó."
Giang Thanh Mạn nghe vậy càng thêm giận dữ, nàng trọng sinh, có cơ hội sống lại một đời, dã tâm bừng bừng, đầu tiên là giết chết biểu ca của Giang Vãn Vãn, sau đó hạ độc mãn tính làm
sức khỏe của Giang phu nhân từ từ bị ăn mòn, cuối cùng đoạt đi vị hôn phu của nàng ta, đăng cơ Hoàng hậu, sống kiếp vinh quang.
Nàng đã tính toán hết thảy cực kỳ hoàn hảo, tại sao bây giờ lại trở thành Trắc phi của Hoàng thái tử, hơn nữa thanh danh ở kinh thành xấu xí đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy Vãn Vãn đã bước vào trong phòng, khuôn mặt nàng biến sắc, lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi bước vào?" Đoạn nàng hướng ra phía ngoài cửa hô to: "Còn không mau đuổi nàng ta ra ngoài!"
"Tiểu thư.." Xuân chi cắn cắn môi, nơm nớp lo sợ.
Vãn Vãn khoát tay, "Đi ra ngoài."
Xuân Chi do dự nhìn thoáng qua Giang Thanh Mạn.
Vãn Vãn hiền lành nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Làm sao, mệnh lệnh của bổn tiểu thư ngươi cũng không nghe?"
Tại phủ Tể tướng này, ai ai cũng phải nghe lệnh Đại tiểu thư, nếu làm trái ý nàng..
Xuân Chi chợt nghĩ tới vị Hách Liên tướng quân đáng sợ kia, rùng mình một cái, đành hèn mọn lui ra, tiện tay khép luôn cửa lại.
Giang Thanh Mạn thấy vậy, biết mình đang ở thế hạ phong, liền cố gắng duy trì gương mặt tươi cười: "Ngươi tới đây làm gì?"
Vãn Vãn ngồi xuống một cái ghế trong phòng, thanh âm trong trẻo nói: "Ta tới đây chúc mừng ngươi cuối cùng cũng được gả cho Tư Đồ Diệp."
Giang Thanh Mạn hơi bất ngờ, nàng không nghĩ tới có thể nghe được lời chúc phúc nào từ miệng Giang Vãn Vãn, sau nửa ngày mới cười lạnh trả lời: "Đừng giả mù sa mưa, ngươi là người như thế nào, ta hiểu rất rõ."
(Giả mù sa mưa: Giả vờ ngây thơ, không biết gì để dụ người khác sập bẫy) Vãn Vãn nghe vậy liền đứng lên, chậm rãi đi đến cạnh cửa, tà váy tinh tế thêu chỉ lấp lánh uốn lượn quét trên mặt đất, nàng không quay đầu lại, cất lời: "Ngươi hiểu rõ là tốt, ngày tháng còn dài, chúng ta còn rất nhiều trò để chơi."