Vãn Vãn nhào vào trong lồng ngực Gilgamesh, ôm cổ hắn, đáng thương như mèo con nói: "Anh, tay em đau quá, tất cả là do Walker làm em bị thương."
[ Tích! Nam thần của ký chủ đã xuất hiện, xin hỏi có muốn bắt đầu công lược không? ]
[ Công ahihi lược!]
"Em gái yêu quý của ta, hình như em cũng đả thương Walker thì phải." Gilgamesh nhắc nhở.
Vãn Vãn nghẹn lời, hàng mi cong cong run rẩy rũ xuống, cắn môi hừ một tiếng.
Gilgamesh bắt lấy cánh tay nàng kiểm tra: "Miệng vết thương của em cần được rửa sạch."
"Vương.." Raffith vừa chạy lại, nghe vậy liền cẩn thận hô, "Vương phi.. đợi nô tỳ đi lấy chút thuốc trị thương.."
Ánh mắt của Gilgamesh lơ đễnh dừng trên người nàng ta.
Sắc mặt Raffith bỗng chốc tái nhợt, chưa kịp nói hết câu đã quỳ sụp xuống, hèn mọn hạ cơ thể sát mặt đất.
Vãn Vãn lười biếng dựa vào người Gilgamesh, "Còn không mau đi."
Raffith thở phào lật đật chạy đi, lát sau nàng ta đã trở lại mang theo một hộp thuốc trên tay.
May mắn thay, miệng vết thương khá nông, lại có Raffith giúp nàng khử trùng và bôi thuốc nên máu ngừng chảy rất nhanh.
"Anh, sao anh không làm một sợi xích cho Walker, như vậy nó sẽ không chạy linh tinh làm hại người vô tội nữa." Vãn Vãn kiến nghị, sư tử thuộc giống loài động vật hoang dã, bản năng nguyên thủy vốn là ăn thịt, cũng khó ai có thể thuần hóa đám chúa sơn lâm này, nếu cứ để nó tiếp tục đi lung tung, chắc chắn sẽ còn có thêm nhiều người bị mất mạng.
"Vô tội?" Trong mắt Gilgamesh hiện lên chút bất ngờ, "Em nói mấy tên nô lệ kia sao?"
"Đúng vậy." Vãn Vãn gật gật đầu.
"Walker của ta sẽ không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì." Gilgamesh đứng dậy, "Nó chỉ nghe theo lệnh ta. Còn đối với những tên nô lệ ti tiện đó, Eliya, từ khi nào mà em lại trở nên lương thiện như vậy?"
Ánh mắt Gilgamesh tức khắc trở nên sâu thẳm, hắn đưa tay bá đạo nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, kéo thân thể hai người sát vào nhau, khoảng cách gần đến mức Vãn Vãn có thể ngửi thấy mùi hương liệu quý báu
thoang thoảng trên cổ hắn.
Do chiều cao khiêm tốn của mình, nàng cảm giác tư thế này cực kỳ không thoải mái, định ngọ nguậy lui về phía sau lại bị đối phương siết chặt cằm mà giữ lại.
Một bàn tay khác của Gilgamesh vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của nàng, sau đó chậm rãi mơn trớn khuôn mặt trắng nõn nà quyến rũ.
Vãn Vãn lúc này cũng mở to đôi con ngươi trong veo, ngơ ngẩn nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ thần tiên, đột nhiên ý thức được tư thế này có chút thân mật quá trớn, hàng lông mi tựa cánh bướm run rẩy hạ xuống, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn.
"Nhìn ta." Gilgamesh bá đạo ra lệnh.
Vãn Vãn đành phải ngước lên, đôi mắt bởi vì khẩn trương mà anh ánh nước, sáng lấp lánh tựa viên ruby màu đỏ như máu.
Gilgamesh nâng khuôn mặt thiếu nữ nhỏ nhắn trong tay mà nhìn ngắm. Cái cổ mỏng manh mềm mại bị bắt ép ngước lên, thoạt nhìn thật muốn cắn một ngụm. Từ góc độ tầm mắt của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy bầu ngực no đủ mềm mại đang phập phồng dưới lớp vải lụa.
Vãn Vãn run rẩy đón nhận ánh mắt đánh giá như muốn lột trần nàng, ánh nhìn kia tựa mang theo ngọn lửa nóng cháy, lướt qua chỗ nào là thiêu đốt toàn bộ chỗ đó, biểu hiện trực tiếp và nguyên thủy nhất khi một tên nam nhân ham muốn chiếm hữu người đàn bà của hắn.
Nàng khẩn trương mở miệng: "Anh.. anh, anh nhìn đi đâu vậy?"
Gilgamesh rũ mắt thấy được thần sắc khẩn trương của nàng, lại còn gương mặt đỏ ửng như trái cà chua kia, làm hắn thật muốn đem thân thể nàng mạnh mẽ siết chặt vào lòng.
Đoạn hắn cúi đầu, từ từ kề sát môi vào cổ nàng, vừa chuẩn bị hôn xuống, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng gọi thất thanh.