"Hạo ca ca.." Tô Vãn Vãn dùng thanh âm ngọt lịm nhẹ nhàng mà nỉ non, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Sao lại có một nam nhân tuấn mỹ đến nhường này! Đôi mắt đào hoa, tròng mắt lại nâu sẫm, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hồng hào cong cong hờ hững..
Quả thực ngon miệng! Thật làm nàng muốn ngoạm một miếng.
Có lẽ ánh mắt của nàng nóng bỏng quá mức, Hứa Thần Hạo bắt lấy cánh tay mảnh khảnh như búp măng non, đem nàng ôm gọn trong lồng ngực.
"Sao? Em muốn hôn anh à?" Hắn nhếch môi, cười như không cười nhìn nàng chằm chằm.
Tô Vãn Vãn chớp chớp mắt vô tội, ai bảo hắn lớn lên đẹp trai như vậy, thế cho nên nàng muốn nhìn thêm một chút, càng nhìn lại càng muốn hôn hôn.
"Hạo ca ca, trước kia do em không hiểu chuyện, anh có thể tha thứ cho em không? Dạo gần đây anh đối với em lạnh nhạt quá! Em buồn lắm.." Giọng nói vừa mềm mại lại vừa đáng thương, kèm thêm đôi mắt hiện rõ sự đau lòng, ai mà nỡ đành tâm làm nàng buồn cơ chứ.
Hứa Thần Hạo nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, lại nhìn tới đôi môi mềm mềm bóng loáng, đột nhiên cảm thấy hơi khan khát.
Đêm nay nàng thật là không giống bình thường, khiến cho lòng hắn có nhiều băn khoăn, nếu mỗi ngày nàng đều nghe lời như vậy thì tốt biết bao, bọn họ sẽ kết hôn và có được một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Nàng không biết, bởi vì sự tùy hứng của nàng, gián tiếp phá hủy rất nhiều hợp đồng của hắn, thế cho nên hắn luôn phải vùi đầu vào công việc, rất ít khi có thể bên cạnh nàng.
Hứa Thần Hạo cố tình bỏ qua chút khác thường trong lòng, nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống dặn dò, "Em nhớ nghỉ ngơi sớm chút."
Tô Vãn Vãn hoang mang cùng cực, ơ cái tên này sao không diễn đúng kịch bản thế, một mỹ nhân sống sờ sờ như nàng, bị hắn cự tuyệt?
Nhưng Hứa Thần Hạo không đợi nàng phản ứng, chân dài bước một cái liền tới thẳng cầu thang.
"Từ từ, Hạo ca ca.." Tô Vãn Vãn vội vàng đứng dậy, kết quả vừa đi không đến vài bước, một cơn đau từ bụng truyền đến.
"Ách.." Nàng che bụng, khuôn mặt tức khắc trắng bệch, sao tự nhiên lại đau như vậy?
Lúc nghe thấy âm thanh đau đớn sau lưng, Hứa Thần Hạo quay đầu lại, thấy
nàng mặt mày thống khổ che bụng, tức khắc trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, "Vãn Vãn, em bị sao vậy?"
Tô Vãn Vãn miễn cưỡng cười, nói: "Hạo ca ca, dạ dày của em hơi đau."
Không xong! Hứa Thần Hạo nhăn mày, từ nhỏ nàng đã có bệnh viên dạ dày, đêm nay lại không ăn cơm làm cho bệnh cũ tái phát.
Hắn bế Tô Vãn Vãn lên, nhanh chóng chạy đến phòng của nàng.
Đem nàng đặt lên trên giường, lấy chăn bọc nàng lại thành một cục há cảo, tìm thấy thuốc để trên bàn, sau đó rót một ly nước ấm, đỡ nàng dậy nói, "Mau uống thuốc."
Nhìn động tác liền mạch dứt khoát của hắn, Tô Vãn Vãn không khỏi có chút ngoài ý muốn, người đàn ông này, thật ra là một tên ngạo kiều, khẩu xà tâm phật, nguyên chủ lúc trước đúng là ngu ngốc tự bê đá đập chân mình mà..
Ngoan ngoãn uống thuốc, Tô Vãn Vãn dựa vào đầu giường, nhìn không chớp mắt sườn mặt được ánh đèn chiếu vào của hắn.
Hứa Thần Hạo cảm nhận được ánh mắt của nàng, lập tức xoay người rời đi.
"Hạo ca ca! Anh đi đâu?" Tô Vãn Vãn vội vàng bắt lấy tay hắn.
Hứa Thần Hạo sững người, vẫn không chịu quay đầu lại.
"Anh đi xuống kêu người hầu làm đồ ăn, em ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi."
Hóa ra là như vậy!
Tô Vãn Vãn chậm rãi buông tay, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Được, em biết rồi."
Giọng nói của thiếu nữ tựa con mèo con ngoan ngoãn nghe lệnh làm cho lòng Hứa Thần Hạo có chút nhoi nhói, hắn mở cửa nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Tô Vãn Vãn làm ổ trong chiếc chăn ấm áp, lăn lăn vài cái kích động.
Rõ ràng Hứa Thần Hạo rất yêu nàng, từ trong lời nói cùng mấy động tác nhỏ nhặt, hắn vẫn là rất quan tâm nàng, chẳng trách nguyên chủ vì hắn mà si mà mê.