Vãn Vãn run run nâng Long Cốt Tiên lên, cảm giác được uy áp Long tộc đè nặng, dường như nó đang muốn rục rịch thoát khỏi sự kiềm hãm của bàn tay nàng.
Nàng linh hoạt vung roi trong không trung, chỉ nghe "ầm" một tiếng, những nơi bị Long Cốt Tiên vụt qua kể cả phiến đá cứng rắn nhất cũng hóa thành bột mịn, tức khắc không khí tràn ngập mảnh vụn bay lả tả. Vãn Vãn không ngờ mình chỉ vừa mới sử dụng ba phần sức mạnh mà đã khủng khiếp đến nhường này, nàng quay đầu lè lưỡi tinh nghịch nhìn Gilgamesh, ngượng ngùng nói: "Em lỡ phá hỏng mất cung điện của anh rồi."
Gilgamesh khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Vừa lòng chứ?"
Vãn Vãn chớp chớp mắt, gật đầu cười duyên: "Em thích lắm! Cảm ơn anh."
Có lẽ do nguyên chủ đời trước bị nữ thần Ianna gì đó lợi dụng giúp ả thả thiên ngưu quấy nhiễu thành Uruk, Gilgamesh mới thất vọng lựa chọn xử tử nàng. Trong cốt truyện ghi rằng đến cuối cuộc đời hắn vẫn chết trong cô độc, chưa từng sủng ái thêm một ai khác. Rõ ràng là hắn rất yêu em gái mình, lại bởi vì tính cách nguyên chủ ngu dốt cùng trẻ con nên mới dẫn đến kết cục hại mình hại người. Nhưng bây giờ đã có nàng ở đây, nàng tuyệt đối không cho phép mọi chuyện diễn biến theo hướng cũ.
Nghĩ vậy, Vãn Vãn liền thu roi lại, chạy đến cúi người hôn chụt một cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của Gilgamesh: "Vương, em yêu anh nhất trên đời."
Ánh mắt hắn liền trở nên sâu thẳm, kéo Vãn Vãn vào lồng ngực, nhanh chóng lấy lại thế chủ động, triền miên nhâm nhi cánh môi ngọt ngào.
Hắn dùng cơ thể rắn chắc dán chặt vào thân hình nhỏ nhắn của nàng, Vãn Vãn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ thiêu đốt nóng cháy cùng nhịp tim hắn đang đập thình thịch như trống trận qua lớp vải lụa mỏng manh. Gilgamesh bá đạo chiếm lấy đôi môi nàng, trao cho nàng nụ hôn tràn đầy đam mê cùng cuồng nhiệt.
Vãn Vãn bị hắn giam cầm trong vòng ôm chiếm hữu, không thể nào mảy may nhúc nhích, đành phải để mặc ngọn lửa bỏng rát thiêu đốt từng tấc từng tấc xác thịt.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Vãn Vãn nằm bẹp trong lòng hắn đớp đớp không khí, gò má hồng hào tựa đóa thược dược bung nở, diễm lệ đến mức câu hồn, làm ai kia khó lòng mà dời mắt.
"Ái phi của ta, đã mấy ngày nay ta không được nghỉ ngơi một cách thoải mái, hay là
em hầu hạ ta ngủ một chút?" Gilgamesh thơm lên cái trán mịn màng.
Vãn Vãn gật đầu nhè nhẹ, cười nói: "Tuân mệnh thưa Vương tôn quý."
Gilgamesh bế bổng nàng lên đi về phía tẩm cung của mình, Walker liền meo meo chạy tò tò sau đuôi, lại bị Raffith gọi lại, nó thấp giọng ư ử vài tiếng, không cam lòng nguẩy đít theo Raffith rời đi.
Vào đến tẩm cung, Vãn Vãn phát hiện nơi này còn lớn gấp đôi cung điện của nàng, chính giữa đặt một cái bể tắm siêu to khổng lồ đổ đầy nước, bề mặt có vài cánh hoa lững lờ trôi.
Đối diện bể tắm cũng là một chiếc giường to đùng, chăn nệm bên trên toàn bộ được thêu bằng chỉ vàng tinh xảo. Rèm nhung thật dài từ chóp cung điện phủ xuống. Thỉnh thoảng có cơn gió mang theo hơi nóng thổi vào qua khung cửa sổ, hất tung tấm rèm lên, cảm giác như cả bầu trời đều hiển hiện ra trước mắt.
Gilgamesh áp nàng xuống dưới thân, đôi huyết đồng mang đầy vẻ chiếm hữu bá đạo.
Vãn Vãn ngượng nghịu quay đi, thấp giọng nói: "Anh.. anh đừng nhìn em như vậy." Trước mặt nàng là tên ác quỷ tuấn mỹ dụ hoặc, chưa kể đến ánh mắt kia như thể muốn lột trần nàng ra, sau đó nuốt trọn cả xương lẫn da vào trong bụng vậy.
Gilgamesh đặt một cái hôn phớt trên gò má ửng hồng, lại ám muội kề sát vào tai nàng: "Eliya, em suy nghĩ đi đâu vậy, hiện tại ta chỉ muốn cùng em ngủ một giấc, nhưng mà, nếu em thực sự muốn làm gì đó thì.."
Vãn Vãn lập tức che miệng hắn lại, tròng mắt long lanh động lòng người đảo tới đảo lui: "Anh, anh nói muốn nghỉ ngơi mà, mau đi ngủ thôi."
Gilgamesh bật cười vui vẻ, quyết định không trêu chọc ái phi đáng yêu của hắn nữa. Nằm phịch xuống chỗ trống bên cạnh, trở tay ôm lấy eo nàng, nhắm hai mắt lại.
Bây giờ đang là buổi chiều, một người suốt ngày ăn no ngủ kỹ, chẳng chịu khổ cực gì như Vãn Vãn tất nhiên là sẽ ngủ không được. Nàng bèn ghé vào lồng ngực hắn, nhìn ngắm khuôn mặt Đế Vương đang say giấc nồng.