Cố gắng áp chế sự sợ hãi cùng khẩn trương trong lòng, Vãn Vãn đi vào sâu bên trong tòa cổ thành cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh. Đúng như dự đoán, đập vào mắt là cảnh tượng đổ nát cùng hoang phế, đường phố trải đầy cát hoang mạc, khẳng định là mấy thương lữ đi ngang qua trông thấy cũng không dám nghỉ chân tại nơi này.
Một cơn gió mạnh tạt qua, thổi tốc vạt áo của Vãn Vãn lên, trong không gian mơ hồ nghe thấy tiếng dã thú gào rống. Nàng run rẩy siết chặt tay, sải nhanh bước chân chạy về phía trước.
Bỗng nhiên có bóng đen lóe lên, một con quái vật khổng lồ từ đâu xông ra lao thẳng về phía nàng.
Vãn Vãn hoảng hồn, nhanh chóng vung Long Cốt Tiên thật mạnh quật trúng thân thể nó.
Con quái vật kia tự nhiên bị ăn một roi ngã lăn trên đất rên ư ử, sau đó mau mắn bò dậy, dùng cặp mắt ủy khuất nhìn nàng.
"Walker!" Vãn Vãn vui mừng kinh ngạc kêu, không ngờ Walker cũng xuất hiện ở chỗ này. Mà cũng đúng, con sủng vật mũi thính này chắc chắn là đánh mùi được chủ nhân chạy theo tới đây.
Walker gầm nhẹ một tiếng, giận dỗi quay đầu đi, không thèm để ý đến nàng.
Vãn Vãn hơi xấu hổ, vội vàng đi qua vuốt ve cái bờm xù lông của nó, "Ngại quá, không phải ta cố ý đánh ngươi. Ai bảo ngươi tự nhiên nhảy ra, làm ta hết cả hồn."
Lúc vừa đến bên ngoài tòa thành cổ này, con ngựa nhát cáy kia lập tức quỳ sụp xuống, sống chết cũng không chịu bước thêm bước nữa, cho nên nàng đành phải tự thân đi bộ vào trong. Bây giờ có Walker ở đây, vừa có vật để cưỡi vừa có thể xác định đại khái vị trí của Gilgamesh, thật sự tốt quá rồi!
"Walker, không có thời gian để trì hoãn nữa đâu, mau mang ta đi tìm Vương!"
Thân hình đại bự của Walker nằm rạp xuống mặt đất, Vãn Vãn nhún người nhảy lên, ngồi yên vị trên lưng con sư tử. Walker lập tức mang nàng chạy như điên về hướng bên phải.
Sau khi xuyên qua vài ngôi đền, Walker dừng lại trước một tòa cung điện cũ kỹ chịu tàn phá nghiêm trọng, vài cây xà ngang có dấu hiệu bị chặt đứt, những dấu vết cũ mới đan xen chồng chéo
nhau.
Vãn Vãn trèo xuống khỏi người Walker, cẩn thận bước vào.
"Anh.. Anh.. Anh đang ở đâu.." Thanh âm nàng run lên vì khẩn trương.
Bên trong yên lặng đến mức một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tiếng gọi của nàng vọng đi vọng lại văng vẳng giữa bốn bề tĩnh mịch.
Walker cũng theo sát sau Vãn Vãn, đưa đôi mắt dã thú sáng ngời tựa ngọn đuốc cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ta ở bên đây." Thốt nhiên một thanh âm trầm thấp từ tính phía sau bức tượng Thần cổ gần đó truyền đến.
Vãn Vãn vội vàng quay qua, nam nhân nọ đang dựa vào vách tường nhìn nàng, mái tóc kim sắc ấy, đôi huyết đồng ấy, đúng là Vương của nàng rồi. Thế nhưng bây giờ trên cánh tay, đùi, ngực cùng y phục trắng tinh đều loang lổ vệt máu đỏ thẫm, sợi tóc vàng nhạt rối rắm xõa tung xuống gương mặt mỏi mệt. Tuy nhiên mấy vết thương rướm máu cũng không mảy may ảnh hưởng đến khí chất vương giả trời sinh của hắn, ngay cả trong lúc chật vật này, Vương của nàng vẫn lóa mắt như cũ.
"Anh!" Vãn Vãn chạy như bay qua, ôm chầm lấy hắn, "Thật tốt quá, anh không xảy ra chuyện gì! Trời ạ, anh không sao cả, tốt quá rồi!" Vãn Vãn kích động đến mức nói năng lộn xộn hết cả lên.
Gilgamesh cũng gắt gao siết lấy nàng, "Eliya, tại sao em lại tới đây?" Sắc mặt của hắn có chút khó coi, "Em có biết nơi này rất nguy hiểm không? Ta đã dặn em ở yên trong Vương cung cơ mà!"
Vãn Vãn ngẩng đầu, dùng ánh mắt lo lắng mang chút ủy khuất nhìn hắn, "Em sợ anh xảy ra chuyện gì, nếu chẳng may anh chết đi, chắc em cũng không sống nổi mất!"
Nghe vậy Gilgamesh hơi dịu giọng, "Lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn này nữa, bổn vương không chết được!"
Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghĩ tới, nếu Gilgamesh không có việc gì, vậy thì Enkidu kia.. còn sống hay là đã chết?