Vốn dĩ Vãn Vãn tưởng bở rằng cuối cùng mình cũng có được một buổi hẹn hò ngọt ngào cùng Gilgamesh, ai dè lại mọc đâu ra cái đuôi siêu cấp chướng mắt Enkidu.
Bởi vì chủ nào tớ nấy nên Raffith cũng ghét cay ghét đắng Enkidu, nghe nói Vãn Vãn định ra ngoài, nàng liền đòi đi theo nhằm bảo đảm an toàn cho Vương phi nhà mình. Buổi hẹn hò hai người liền biến thành một đám bốn người, cộng thêm con sư tử mập Walker.
Trước kia Vãn Vãn cho rằng sư tử là loài động vật ăn thịt hoang dã khó thuần hóa, có thể cắn chết người. Cơ mà con mèo bự chảng đang meo meo theo sát nàng là loại gì đây, chẳng ra dáng chúa sơn lâm tí nào cả!
"Cút ngay!" Tâm tình Vãn Vãn bực bội liền đạp Walker dưới chân một cái.
Walker gầm nhẹ, chớp chớp đôi mắt ngây thơ chẳng hiểu gì, lại kiên trì lăn qua, đem thân thể to lớn kề sát nàng.
Thời thiết nơi này vốn đã nóng bức, còn cộng thêm con động vật nhiều lông này nữa, Vãn Vãn vừa nực vừa tức!
"Tự chơi một mình đi!" Vãn Vãn tùy tiện quăng mạnh vật trong tay ra thật xa, Walker liền vồ theo. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, hai tròng mắt híp lại vẻ gian xảo, tưởng nàng trị không được một con sư tử ngốc sao?
Chính sách hiện tại của Gilgamesh không còn hà khắc như xưa nữa, cư dân trong thành cũng bớt e sợ đi nhiều, thậm chí có vô số trẻ con nép ở bên đường tò mò nhìn đoàn người hộ tống Vương cùng Vương phi đi qua.
Thành phố phồn hoa hưng thịnh nơi nơi bày bán các loại trân bảo, còn có vài loại trái cây lạ mắt, tuy rằng những thứ này trong Vương cung cũng không hiếm lạ gì, nhưng cảm giác chính mình bỏ tiền ra đi dạo mua sắm vẫn vui hơn.
"Anh.." Vãn Vãn vừa định mở miệng, con sư tử ngốc biến mất chưa đầy một phút kia lại xuất hiện, háo hức nhả đồ vật trong miệng xuống chân nàng, chớp chớp đôi mắt lấp lánh như muốn bảo, có thể giúp nó ném lại lần nữa hay không?
Mà Gilgamesh bên kia cũng bị Enkidu lôi kéo bàn luận vấn đề gì đó, chắc là về chuyện sách lược mới để cai trị cải tiến cho Vương thành.
A! Nàng thật muốn giết hết mấy kẻ quấy nhiễu này!
Cơ mà Enkidu nguyên
bản là một dã thú, được nếm máu Thần mới có thể hóa hình người, hắn thì biết cái gì về thống trị quốc gia chứ!
Vãn Vãn giận dỗi chu môi, chẳng thèm để ý bọn họ nữa. Nàng nâng chân đạp Walker ra, nện bước rầm rầm tiến về phía trước.
"Vương phi, Vương phi.. Từ từ thôi.." Raffith vội vàng đuổi theo.
Vãn Vãn đi được một quãng khá xa, đột nhiên một tia sáng sượt qua khóe mắt khiến nàng phải ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy một sạp nhỏ nằm trong góc đường phố bày cả đống tinh thạch cùng loại, mà những tinh thạch xinh đẹp nhường này ở Vương cung nàng cũng chưa từng được thấy.
Chủ sạp là một bà lão vận bộ quần áo cũ rách bươm, trên khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn lúc này tràn ngập u sầu.
"Bà lão, loại tinh thạch này đẹp quá, bao nhiêu tiền một viên?" Vãn Vãn ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve viên tinh thạch, dưới ánh mặt trời phản xạ hiện lên màu xanh ngọc trong vắt.
Mắt bà lão mừng rỡ sáng lên, nở nụ cười hiền từ: "Hai mươi đồng vàng."
"Cái gì? Hai mươi đồng vàng? Ngươi tính cắt cổ người ta à!" Raffith kinh ngạc hô.
Vãn Vãn nhíu mày, bỏ hai mươi đồng vàng để mua một viên tinh thạch đúng là mắc thật, dù sao số tiền đó cũng đủ cho vài hộ gia đình bình thường sống cả năm.
Trong mắt bà lão kia hiện lên tia bi thương, bà mở miệng nghẹn ngào nói: "Không phải lão tham lam đâu, mà giá trị của tinh thạch này đúng bằng chừng đó tiền, tiểu thư.. Nếu cô thật sự thích tôi có thể giảm giá một chút, mười lăm đồng vàng cũng được."
Vãn Vãn cũng nhận ra bà lão thực sự rất thiếu tiền, nàng cảm thấy có chút kì lạ. Y phục trên người bà lão này cực kỳ cũ nát, vậy làm sao lại có được những viên tinh thạch quý giá này?
"Bà lão, bà có thể nói cho ta biết làm thế nào bà có được tinh thạch này không?"