"Đau lòng thì khóc đi, thằng nhóc vô dụng này!" Vãn Vãn nói với Warren.
Warren như một con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi, vội vàng kêu toáng lên: "Ta không có đau lòng, sau khi ta lớn lên nhất định sẽ giết chết con quái vật kia báo thù cho phụ thân!"
Vãn Vãn hơi hơi liếc mắt nhìn Raffith, nàng ta liền lập tức nâng bà lão dậy.
Đoạn nàng cúi người xuống, ác ý nhéo nhéo má Warren, ngữ khí lạnh lùng: "Vậy hiện tại ngươi có thể kể cho ta nghe về chuyện con quái vật đó không?"
Warren ngửa đầu giãy giụa, mở to mắt, cắn răng nói: "Người mau thả ta ra! Cho dù người là Vương phi cũng không được nhéo má ta, ta đã trưởng thành rồi!"
Vãn Vãn buông tay, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Mau nói!"
Warren xoa xoa gò má đỏ ửng, hờ hững đáp lời: "Ta không biết, ta chỉ nghe được mang máng lúc phụ thân mê sảng, không biết có phải thật không. Bọn họ vì kiếm tiền mưu sinh nên đã đi đến rừng rậm phía Đông, bỗng nhiên gặp phải một con quái vật khổng lồ gớm ghiếc, chỉ có phụ thân may mắn sống sót, liều mạng mang tinh thạch chạy về."
"Vương phi, nô tỳ còn nhớ có vài thương lữ cũng nói rằng, nơi rừng rậm phía Đông tồn tại một con thần thú bảo hộ đang cư trú." Raffith nói.
Thần thú? Chẳng lẽ là Fen Baba?
Vãn Vãn trầm ngâm xem xét lại cốt truyện trong đầu, đời trước Gilgamesh cùng Enkidu hợp lực tiêu diệt con thần thú này, trở thành hai vị anh hùng dũng mãnh được tôn vinh của Uruk, nhưng tác giả lại không miêu tả rõ Fen Baba hình dạng ra sao?
"Phụ thân ngươi có nói hình thù nó ra sao hay không?" Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào mắt thằng bé.
Warren lắc đầu: "Không biết, phụ thân không nói, lúc ông ấy trở về đã phải nằm liệt trên giường."
Vãn Vãn ngó qua người đàn ông đang nằm rên rỉ trên giường bệnh, toàn thân hắn chỉ còn da bọc xương, không có miệng vết thương nghiêm trọng, cũng không thấy nguyên nhân gây mê sảng, điều duy nhất chỉ có thể khẳng định là tuổi thọ trên dương gian của hắn chẳng còn lâu nữa.
"Phụ thân ngươi không còn cứu chữa nổi đâu!" Nàng cất giọng nhàn nhạt
nói với Warren.
Bà lão kế bên nghe vậy liền òa khóc thương tâm, thanh âm nghèn nghẹn đến nức lòng.
Warren cắn răng, đôi mắt hồng hồng, ngẩng đầu nói: "Ta biết! Về sau ta sẽ thay phụ thân chăm sóc bà thật tốt."
Thực ra Vãn Vãn muốn hỏi mẹ của cậu đâu, nhưng suy xét lại gia cảnh nghèo nàn này, nàng vẫn yên lặng nuốt nghi vấn vào lòng.
Nàng đi qua xoa đầu thằng bé, hứa hẹn: "Ngươi yên tâm, Vương sẽ dẫn quân lính đi báo thù cho các ngươi!"
"Ta cũng muốn đi!" Warren bắt lấy tay nàng, khẩn cầu: "Vương phi, ta cũng muốn đi theo Vương chiến đấu."
"Ngươi còn nhỏ, chưa thể tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy." Vãn Vãn lắc đầu.
"Lúc bảy tuổi Vương đã giết chết một con sư tử, tròn mười một tuổi trở thành chiến binh ưu tú nhất thành Uruk! Hiện tại ta cũng mười một tuổi!" Trong mắt Warren là vô vàn tôn kính cùng sùng bái.
Gilgamesh đâu có phải người bình thường như ngươi! Vãn Vãn rất muốn hét vào mặt thằng nhóc cứng đầu này, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, nên đành nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta biết ngươi rất muốn báo thù cho phụ thân, nhưng mà bây giờ ngươi không đủ năng lực chiến đấu với quái vật đau, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc bà, chờ Vương trở về ăn mừng không ổn hơn sao?"
"Ta.."
Warren còn chưa kịp nói gì đã bị Vãn Vãn đưa tay nhéo má.
"Trẻ con phải nghe lời, rõ không?" Vãn Vãn mỉm cười "hiền lành".
Warren vội vàng ngậm chặt mồm, hu hu hu, Vương phi thật đáng sợ! Mấy bác hàng xóm nói nàng toàn ăn thịt trẻ con, quả nhiên đúng là vậy!
Nếu bây giờ Vãn Vãn biết được suy nghĩ trong lòng cậu chắc nàng sẽ tức đến hộc máu mất. Kẻ nào dám đồn nàng ăn thịt trẻ con! Mau bước ra đây chịu đòn!