Gilgamesh quay lại ngồi phịch xuống Vương vị, đưa một tay chống cằm, tay còn lại gõ cộc cộc lên thành ghế nghiền ngẫm hồi lâu.
Con quái vật chết tiệt kia dám giết chết dân chúng cùng chiếm đoạt tài vật của hắn. Nghĩ vậy, hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt lại, hắn nhất định phải tự mình giết chết nó mới thỏa lòng!
"Eliya, em cứ ngoan ngoãn ở yên trong Vương thành đi, ta và Enkidu đi về khu rừng phía Đông một chuyến." Hắn ngẩng đầu chắc nịch nhìn Vãn Vãn bên kia đang suy tư gì đó.
Nghe thế Vãn Vãn liền hoàn hồn, vội vàng nói: "Anh à, chỉ cần một mình Enkidu dẫn quân lính đi là được mà. Hắn nhất định sẽ giết chết được con quái vật kia, anh yên tâm đi."
"Không, bổn vương muốn tự tay chặt đầu nó, đây cũng chính là trách nhiệm của bổn vương." Gilgamesh rời khỏi Vương vị, đi xuống ôm Vãn Vãn vào lòng.
Đoạn hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt bé nhỏ mỹ lệ vô song kia lên, nhìn sâu vào đôi huyết đồng trong veo. Cầm lòng không đậu mà cúi người hôn xuống cánh môi mềm tựa đóa hồng nhung.
"Chờ ta trở lại nhé, đừng một thân một mình đâm đầu vào chỗ hiểm nguy như lần trước, được không?"
Nàng là điểm yếu của hắn, cũng là người duy nhất có thể chi phối cảm xúc trái tim hắn. Chỉ khi nàng an ổn trong Vương thành, hắn mới có thể yên tâm mà hết lòng chiến đấu.
Vãn Vãn khẽ khàng thở dốc, da thịt nõn nà dần dần ửng hồng. Nàng dựa vào lồng ngực vững chãi của Gilgamesh, nhẹ giọng đáp: "Được, em đáp ứng anh."
Nếu không có biện pháp nào ngăn cản nổi hắn, vậy thì nàng đành dùng cách lén lút đi theo bảo vệ hắn vậy!
* * *
Ngày hôm sau, Gilgamesh cùng Enkidu dẫn binh mã rời khỏi Vương thành.
Vãn Vãn đứng ở nơi cao nhất trong cung điện trông mắt nhìn hình bóng họ dần dần xa khuất.
Bên ngoài có một con sông vô cùng rộng lớn chảy qua, giữa sông là tàu thuyền đang sôi nổi hoạt động, mấy chiếc buồm màu trắng bị cơn gió mạnh mẽ thổi cho biến dạng thành hình vòng cung.
Vãn Vãn tức tốc trở về tẩm cung của mình, lại kêu Raffith đem bản đồ tới.
Sau khi nghiên cứu thật kỹ lộ trình, Vãn Vãn nhận thấy nếu bây giờ nàng cưỡi ngựa bằng đường bộ, chắc chắn sẽ không đuổi kịp đại đội binh mã vốn được huấn luyện chiến đấu sa trường chuyên nghiệp của Gilgamesh. Lối tắt duy nhất là dùng thuyền băng qua con sông ở
ngoại thành, may ra mới có thể rút ngắn khoảng cách.
Cải trang bản thân chu toàn xong, Vãn Vãn liền xách một bọc hành lý nhỏ chuẩn bị xuất cung.
Về phần Raffith bị nàng tập kích làm nũng nhõng nhẽo các thứ, rốt cuộc cũng mềm lòng không ngăn cản nàng đi tìm Gilgamesh nữa.
Lúc tới đại điện Vãn Vãn đụng phải Walker đang lười biếng nằm bẹp trên mặt đất. Nó vừa nhìn thấy nàng, lập tức bò dậy, meo meo chạy tới dụi đầu vào chân nàng.
"Thôi được, ngươi cũng đi cùng ta đi." Vãn Vãn vuốt ve cái bờm xù lông vàng kim của nó.
Thế là một người một sư tử nối đuôi nhau rời khỏi Vương cung, hộc tốc chạy tới con sông ngoại thành.
Trả tiền thuê xong, Vãn Vãn định mang theo Walker tới phòng của mình. Trong góc boong tàu là rất nhiều tên đàn ông đang mở to mồm nốc rượu ừng ực, còn có vài người phụ nữ ngồi tán gẫu với nhau. Mấy tên kia thấy Vãn Vãn bịt kín từ đầu đến chân, liền ghét bỏ xì một tiếng.
Walker hung tợn nhe nanh rống to ra oai phủ đầu với bọn họ, tròng mắt xanh lục loe lóe như thể sắp lao qua.
Bộ dạng kia cũng dọa sợ mấy người đó trong phút chốc, nhưng rất nhanh sau đó họ lại đồng thanh cười lớn, quay đầu tiếp tục tám chuyện.
Dạo gần đây quý tộc trong Vương thành đều đua đòi nhau nuôi sư tử như thú cưng. Nếu bọn họ biết được đây là sủng vật nức tiếng của Vương, chắc sẽ sợ tới mức đái ra quần mất thôi! Dù sao Walker cũng theo Gilgamesh chinh chiến trên sa trường bao lần, cắn hay thậm chí ăn thịt người là chuyện quá mức bình thường.
Vãn Vãn không muốn gây ra rắc rối gì ở thời điểm hiện tại. Nàng xoa đầu Walker, dắt nó rời đi.
Suy cho cùng mấy thủy thủ thô lỗ kia cũng chẳng có ác ý, chỉ đơn thuần là những gã đàn ông bình thường thích tụ tập ồn ào mà thôi.
Nhưng nàng không phát hiện, trong góc có một ánh mắt hung tợn đang dõi theo bóng lưng nàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngoan độc.