Vãn Vãn ngưng khóc mà bật cười, còn có thể vừa bá đạo vừa nói ra lời âu yếm như vậy thật khiến nội tâm thiếu nữ của nàng run rẩy. Người nam nhân này! Bá đạo đến mức làm nàng vừa yêu vừa hờn.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Gilgamesh, "Anh à! Anh đã chiến đấu cả ngày hôm nay rồi, khẳng định là rất mệt mỏi, mau nghỉ ngơi một lát đi."
Gilgamesh đem nàng kéo vào lồng ngực dày rộng, đôi tay thon dài rắn rỏi siết lấy vòng eo mềm mại, "Em bồi bổn vương ngủ đi."
Ban ngày Vãn Vãn phải điều động các thị vệ chạy đông chạy tây cứu người, nàng cũng mệt mỏi chẳng kém. Lười nhác ngáp một cái, Vãn Vãn cùng Gilgamesh ngã vào chiếc nệm xa hoa mềm mại. Cơn buồn ngủ vừa nhắc đã đến, Vãn Vãn vừa mới nhắm mắt liền thực nhanh thiếp đi. Rốt cuộc thì sau ngày hôm nay, nàng thật sự là đã sức cùng lực kiệt.
* * *
Một đêm yên bình trôi qua.
Vãn Vãn vừa mới lười nhác mở mắt liền va phải cặp huyết đồng sâu thăm thẳm kia. Gilgamesh đang nhìn nàng, tròng mắt cũng không thèm nháy lấy một cái.
Nàng thân mật cọ đầu vào vòng ôm quen thuộc, đôi tay nhỏ xinh đặt lên ngực hắn thắc mắc, "Anh?"
Gương mặt Gilgamesh lập tức nở nụ cười ấm áp, cúi đầu đặt giữa trán nàng nụ hôn yêu chiều dịu dàng, "Chào buổi sáng, Vương phi của ta."
Ôn nhu đến vậy, từng động tác chậm rãi nhẹ nhàng của hắn đều khiến trái tim Vãn Vãn run rẩy. Nàng ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, tựa như bé mèo con đợi được vuốt ve bộ lông mềm mại. Chỉ mong sao thời khắc ấm áp này tồn tại vĩnh cửu.
Ánh sáng mặt trời len lỏi chiếu rọi vào tẩm cung, thắp sáng tô điểm thêm vẻ xa hoa của cung điện.
"Walker.. Walker.." Bên ngoài truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dậm đùng đùng vang lên, Vãn Vãn chỉ kịp thấy bóng đen to đùng chợt lóe, một con sư tử uy phong lẫm liệt ngã ình lên nệm.
"Rống!" Walker ghé vào người Gilgamesh, ra sức cọ cọ đầu làm nũng.
"Vương phi! Nô tỳ không thể ngăn cản nổi Walker! Thỉnh người trách phạt!" Raffith vội vàng tiến vào theo, cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn bọn họ.
Vãn Vãn ngồi dậy, phất phất tay, "Không có việc gì, cũng vừa lúc ta vừa thức dậy."
Raffith nghe vậy vội vàng vỗ tay ra hiệu, tức khắc liền có mười mấy nô tỳ bưng mâm y phục chuẩn bị sẵn tiến vào tẩm cung.
Gilgamesh tùy ý mặc
đại một thân Vương bào, mang theo Walker rời khỏi tẩm điện. Ngày hôm qua Vương thành bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, kéo theo tổn thất cực lớn đối với toàn thể Uruk, hắn còn có rất nhiều công chuyện cần phải xử lý.
Vãn Vãn ngồi trên sạp để Raffith giúp mình chải đầu. Bỗng nhiên nàng hỏi:
"Raffith, ngươi cảm thấy Enkidu thế nào?"
"Tân vương?" Raffith dừng lại suy nghĩ một chút sau đó nói: "Ngài ấy cũng cường đại giống Vương vậy, là một quân vương rất tốt."
"Ngươi thích hắn không?" Vãn Vãn quay đầu lại hỏi.
Sắc mặt Raffith đỏ ửng, hai tròng mắt sáng lên nói: "Thích chứ!" Không đợi Vãn Vãn cất lời, nàng lại hưng phấn mà tiếp tục: "Thị nữ trong Vương cung đều rất thích đại nhân Enkidu, khắp người ngài ấy đều tản ra loại mị lực cuốn hút hiếm có khó tìm.."
"..."
Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy ý tưởng tác hợp Enkidu cùng Raffith có nguy cơ bị bẻ lái phát triển sang hướng kỳ quái biến thái nào đó.
Lại nói trong mắt Raffith tràn ngập si mê của fan hâm mộ với thần tượng, không có một chút ái tình nào. Vãn Vãn đành phải yên lặng thắp nến giã từ ý tưởng tác hợp của mình trong lòng.
Về phần con Thiên Ngưu kia biến mất khá lâu, nhưng nó lại thường xuyên xuất hiện quấy phá ở biên cảnh, hoặc là một chỗ khỉ ho cò gáy nào đó trong Vương thành. Nó tinh quái đến mức chỉ cần Gilgamesh phát hiện và có động tĩnh rục rịch muốn lùng bắt nó thì nó lại lủi mất. Bởi vì sự quấy phá dai dẳng này mà suốt bảy năm con dân trong thành thiếu thốn cả cái ăn lẫn cái mặc. Mặc dù Vãn Vãn đã sớm chuẩn bị trước, nhưng mồm ăn núi lở, lương thực dự trữ trong quốc khố đã chẳng còn chống cự nổi bao lâu, tình hình trước mắt cần cấp thiết giết chết Thiên Ngưu thì dân chúng mới mong có được con đường sống.
"Vương phi!"
Một thanh niên mang theo thị vệ vội vàng tiến vào cung điện.
"Thiên Ngưu xuất hiện!"