"Công tử!" A Gia kinh hô, ánh mắt Giang Ly mới khôi phục bình thường. Hắn vuốt vuốt kiếm, lúng túng mà ngước mắt.
"Hầu thân..." Hắn vừa định giải thích, nữ tử đã ôm eo hắn, duỗi tay giữ lấy tay hắn.
Lòng bàn tay là chuôi kiếm lạnh lẽo, mu bàn tay là tay nhỏ lạnh như băng, Giang Ly toàn thân cứng ngắc, nhột cũng không dám cười.
"Thích sao?" Hơi thở của nữ tử phất qua mặt hắn, cơ thể không tự chủ được mà mềm nhũn mấy phần, tay cầm kiếm cũng run lên.
Hắn còn lâu mới thừa nhận là mình thích.
"Không..."
Không chờ hắn trả lời, nữ tử dắt theo tay hắn vung kiếm lên.
Hắn thích, thì nàng dạy.
A Gia ngây ngẩn nhìn công tử nhà mình cùng Lăng vương điện hạ đứng giữa hoa viên múa kiếm.
Trai tài gái sắc, hai người vậy mà xứng đôi đến bất ngờ.
Nếu không có ai quấy rầy, đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.
Ai có thể nghĩ tới, vị chiến thần anh dũng gϊếŧ giặc trên sa trường, giờ phút này lại vô cùng kiên nhẫn tự mình truyền thụ.
Giang Ly ban đầu còn không muốn bị nàng đụng vào, nhưng những động tác huy vũ này làm một người say mê võ công như hắn không khỏi mê muội.
Hắn muốn học. o(≧◇≦)o
Thân thể hai người dán sát như vậy, da thịt không tránh được cọ xát, vành tai nam tử đỏ rực, bị Lăng Thanh Huyền thu hết vào đáy mắt.
Hoa viên yên tĩnh, không người quấy rầy.
Giang Ly học gần xong, mới nhớ tới chính sự. Hắn tới ám sát mà.
Thời điểm thu kiếm, hắn cố tình làm chệch đường kiếm, đối diện mũi kiếm chính là ngực của Lăng Thanh Huyền.
Chỉ cần hắn phán đoán chính xác, dùng sức đâm tới, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
"Lệch rồi."
Tiếng nói thanh thúy truyền tới bên tai như mưa rơi trên lá biếc, thân thể Giang Ly xoay chuyển, Lăng Thanh Huyền giúp hắn điều chỉnh phương hướng, đem mũi kiếm hướng thẳng tim mình.
Nàng chỉ chỉ: "Ở đây mới đúng."
Mới nãy hơi lệch một chút, nếu đâm xuống, nàng không chết được.
Mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y, Giang Ly nắm chặt kiếm, hô hấp trầm trọng.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn không rõ.
"To gan! Giang phu hầu, ngươi dám hướng kiếm vào điện hạ!"
Giang Ly bị người đẩy ra, trên vai có chút đau đớn.
Hắn hơi cắn môi, thấy Thượng Quan Như An lại chạy tới vương phủ, đang ân cần xem xét trên người Lăng Thanh Huyền có bị thương hay không.
"Không có việc gì." Lăng Thanh Huyền tránh không để y chạm vào, "Sao ngươi lại tới đây?"
Ngươi ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Vương phủ của bổn tọa cũng đâu phải khu nghỉ mát. ●︿●
Thượng Quan Như An chú ý tới động tác tránh né của nàng, đôi mắt ảm đạm: "Ngày mai là tiếp phong yến của điện hạ, không biết điện hạ muốn đưa ai đi cùng?"
Y làm sao yên tâm ở nhà, phải lắc lư trước mặt nàng nhiều một chút, mới có thể gia tăng hảo cảm của nàng đối với y.
Lăng vương phủ thế lực lớn, Lăng Thanh Huyền năng lực cường đại, đứng về phe của nàng mới đem lại lợi ích lớn nhất cho phủ Thừa Tướng.
Trong số những nữ tử kinh thành hiện tại, chỉ có nàng được chú ý nhất, cũng tôn quý nhất.
Nếu y trở thành Lăng vương chính phu, vậy tất cả những vinh quang của nàng cũng sẽ thuộc về y.
Y không thể để phần vinh sủng này bị kẻ khác cướp đi.
Mà tiếp phong yến ngày mai, y hi vọng Lăng Thanh Huyền có thể trước mặt tất cả mọi người xác định quan hệ giữa hai người họ.
Lăng Thanh Huyền lại lời lẽ chính đáng: "Không đi."
Tiếp phong yến có gì hay? Được chém mấy đường kiếm? Hay là được chặt mấy cái đầu?
【Ký chủ, đi ăn tiệc nhất định phải máu me như vậy sao?】
Bổn tọa chỉ nói chút thôi.
Có động thủ thật đâu. (  ̄^ ̄)
【...】Nếu ngươi muốn động thủ thật thì còn gió tanh mưa máu đến mức nào nữa? ●﹏●
Thượng Quan Như An có quá nhiều điều muốn phun trào mà không biết nói từ đâu. Tiếp phong yến do đại thần trong triều chuẩn bị, nhân vật chính lại nói không đi?
"Điện hạ, như vậy không ổn đâu."
Lăng Thanh Huyền đi vòng qua hắn, thu hồi kiếm trên tay Giang Ly: "Ngươi trở về trước đi."
Giang Ly rũ mắt hành lễ: "Dạ."
Trong lòng có cảm giác rất kỳ quái, hắn không biết diễn tả thế nào.
"Điện hạ! Giang phu hầu vừa rồi suýt chút nữa đả thương ngài. Sao có thể nuông chiều hắn thế này được? Ngày sau, hắn sẽ vô pháp vô thiên đến mức nào nữa."
Thượng Quan Như An bất mãn: "Điện hạ cần phải trừng trị hắn, lấy đó làm cảnh cáo."
Giang Ly không lên tiếng tiếp tục rời đi. Ngày nào Thượng Quan Như An còn chưa qua cửa, y còn chưa đủ thân phận để đè ép hắn.
Nếu Lăng Thanh Huyền thật muốn phạt hắn thì hắn chịu thôi. Nam tử hán có gì phải sợ.
"Phu hầu của bản vương, tới bao giờ mới tới phiên ngươi chỉ điểm?"
Thượng Quan Như An vẫn đang chờ nàng ra lệnh phạt, không ngờ nàng lại trả lời xuất kỳ bất ý.
Mới nãy mũi kiếm đã hướng vào ngực nàng, vậy mà nàng vẫn không trừng phạt Giang Ly?
Y gắt gao cắn răng: "Là Như An quá phận."
Biết quá phận thì tốt, không có việc gì thì về nhà mau đi.
Giang Ly thật ra bước chân chậm lại một chút, cuối cùng vẫn cùng A Gia rời đi.
Đoán không ra, rốt cuộc