Lăng Thanh Huyền chọc giận Hoàng Phủ Vi còn chưa đến ba ngày, một đạo thánh chỉ đã ban xuống cho Lăng vương phủ.
Lăng Thanh Huyền được phái đi tường thành biên cảnh trước dự kiến.
"Điện hạ, ngài yên tâm. Ta sẽ giúp ngài chiếu cố cha cùng phu quân của ngài thật chu đáo."
Lý Như xoa xoa đôi mắt, nửa ngày không ra được giọt nước mắt nào.
Phải có có ít chanh ở đây để Lăng Thanh Huyền đưa nàng ta xài thử.
"Không cần."
Cha của nàng, phu quân của nàng, nàng tự mình chiếu cố.
Hai người đó đã được Lăng Thanh Huyền an bài trong xe ngựa.
Lăng vương phủ lớn như vậy, Lý Như thích trông thì trông đi.
Nàng không định tiếp tục nghe Lý Như than ngắn thở dài, xoay người muốn đi.
"Ầy, điện hạ, ta còn chưa nói xong đâu. Rốt cuộc ngài làm gì đắc tội bệ hạ vậy chứ?" Lý Như nhỏ giọng hỏi.
Tính toán sơ cũng biết thời gian này đi xem xét tường thành thì thật là quá sớm.
Chuyện phát sinh trong cung ngày đó, tuy bọn họ không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng nghe nói sơ qua.
"Bổn vương dựa sập tường chính điện." Lăng Thanh Huyền vẻ mặt đứng đắn.
Lý Như run rẩy, tin được mới lạ.
Nhưng Lăng Thanh Huyền không muốn nói, nàng ta cũng không ép được.
"Điện hạ, đường sá xa xôi. Bảo trọng! Hi vọng cuối năm ngài có thể trở về tiếp tục cùng ta dạo Liên Lâu."
Không muốn Lý Như quá ỷ lại vào nàng, Lăng Thanh Huyền quyết định tặng nàng một phần lễ vật.
Đặt đồ vật vào tay Lý Như, Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ vai nàng ta: "Bảo trọng."
Đưa mắt nhìn Lăng Thanh Huyền khí khái hiên ngang cưỡi ngựa rời đi, Lý Như đầy mong chờ mở hộp.
Chỉ nhìn hai cái, huyết sắc trên mặt nàng ta nháy mắt biến mất.
Cái, cái, cái, cái này là tội rơi đầu đó.
Lăng vương muốn chơi chết nàng ta sao?!
Như nâng một củ khoai lang nóng phỏng tay, Lý Như hận không thể nhanh chóng ném đi cái của nợ này.
Nhưng khẽ cắn môi, vẫn là bỏ vào trong tay áo.
Ai, ai bảo nàng ta là thanh quan làm chi cơ chứ. .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Đến dịch trạm, Lăng Thanh Huyền cũng không ngoài dự kiến nhìn thấy Hoàng Phủ Hạnh.
"Điện hạ." Hoàng Phủ Hạnh ánh mắt sáng ngời, vẫn như cũ suy nhược bất kham.
Nhưng ngữ khí của cô mang theo một cỗ khí phách, không chịu trói buộc.
Lăng Thanh Huyền không xuống ngựa, ghét mắt nhìn cô.
"Không giúp."
Quá phiền phức.
Hoàng gia các người thích đấu cứ đấu với nhau được. Tại sao cứ phải liên lụy một tiểu cô nương không hiểu chuyện như nàng chứ.
Hoàng Phủ Hạnh chạy tới ngăn trước ngựa. Tiểu cô nương chín tuổi, nói năng có khí phách: "Thế cục hiện tại, mẫu hoàng cũng không thể gánh vác. Sự thật ngài ấy tàn bạo bất kham, bách tính cũng không biết được."
"Ngươi có thể gánh vác?" Ngữ khí thanh thanh đạm đạm, không khinh miệt, cũng không có chờ mong.
"Ta..." Hoàng Phủ Hạnh khuôn mặt nhỏ kìm nén bực bội, cắn răng nói: "Ba năm. Ta chỉ cần ba năm. Trong ba năm này, hi vọng điện hạ có thể phụ tá cho ta."
Cha của cô chỉ là một hạ nhân, Hoàng Phủ Vi sau khi thông phòng chưa từng hỏi tới. Biết tin cha cô mang thai cũng không để trong lòng.
Hiện giờ Hoàng Phủ Vi ngồi trên hoàng vị, cũng chỉ đặt kì vọng vào hai đứa bé do quân phi sinh ra.
Hoàng Phủ Hạnh từ nhỏ đã được cha cô dạy bảo phải lòng mang thiên hạ, còn nói Hoàng Phủ Vi chính vì lòng mang thiên hạ, mới không có thời gian để tâm đến họ.
Về sau Hoàng Phủ Hạnh từng bước tiếp cận hiện thực, mới biết tất cả đều là biểu hiện giả dối.
Cái gì mà lòng mang thiên hạ? Ả chỉ nghĩ tới quyền lực và địa vị.
Những người không có giá trị lợi dụng, ả đều có thể tùy thời vứt bỏ.
Cô muốn cho Hoàng Phủ Vi biết, cả một đứa bé cũng có thể thay thế ả.
"Bổn vương không phải người mà ngươi có thể lợi dụng."
Lăng Thanh Huyền đánh gãy suy nghĩ của cô.
Đứa nhỏ này nhất định là bài tập về nhà quá ít, mới rảnh rỗi như vậy.
Tuổi còn nhỏ mà dã tâm đã lớn.
Thời điểm nàng chín tuổi đang làm gì nhỉ?
Có chút nhớ không rõ.
"Điện hạ, ta không phải đang lợi dụng ngài. Chỉ muốn thỉnh cầu ngài giúp ta. Điện hạ, chẳng lẽ ngài muốn nhìn thấy bách tính chìm trong nước lửa sao?"
Lăng Thanh Huyền chưa từng có loại lí tưởng lòng mang thiên hạ, cứu vớt chúng sinh.
Hết thảy đều có mệnh số. Nàng không phải thần, không có tư cách đi thay đổi, đi gìn giữ.
Hoàng Phủ Hạnh người gầy gương mặt nhỏ, lại rất kiên nghị. Quả nhiên vẫn là một đứa bé.
"Bổn vương..."
【Ký chủ, ngươi cũng nhìn ra mà. Trên người Hoàng Phủ Hạnh có long khí.】
Cô là người có cơ hội ngồi lên hoàng vị, chỉ là trong cốt truyện nguyên bản, không có quý nhân phù trợ.
Mà Lăng Thanh Huyền, chính là quý nhân đó.
"Bổn vương đáp ứng."
Nghe thấy nàng trả lời, tâm tình khẩn trương của Hoàng Phủ Hạnh cuối cùng cũng bình ổn. Cô mím môi cười gật đầu, cảm tạ nàng nguyện ý trợ giúp.
"Bất quá, ngôi vị hoàng đế này ngươi ngồi không vững, thì bổn vương bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho người khác."
"Điện hạ yên tâm."
Có lẽ một khắc đối mặt chính diện này, Hoàng Phủ Hạnh đã cảm nhận được, người này chính là quý nhân trong số mệnh của mình.
Trước kia cô đã gặp qua Lăng vương, lại chưa từng có loại cảm giác này.
Cô phải nắm lấy cơ hội này.
Thật vất vả cắt đuôi đứa nhóc kia, Lăng Thanh Huyền cùng nhóm người Liễu Trình hội hợp.
Lộ trình ba ngày, bọn họ dùng mười ngày. Thời điểm đến nơi vừa vặn đuổi kịp thời hạn định ra.
Lúc tướng lĩnh đón nàng, thành trì mấy ngày liền cát vàng đầy trời, trở nên thanh tịnh vô cùng.
Lăng Thanh Huyền đến nơi, chuyện thứ nhất là để cho Giang Ly vào doanh