Để không cho ZZ cơ hội lải nhải, Lăng Thanh Huyền lại đưa tay vào hộc bàn tìm kiếm, lấy đơn gia nhập ném cho Đồ Tuyết Nguyệt.
CLB Thủ Công.
Đồ Tuyết Nguyệt nhìn thoáng qua liền không có hứng thú. Thái độ lạnh nhạt của Lăng Thanh Huyền cũng làm ả khó chịu.
Nam sinh điền thông tin xong, thẹn thùng rời đi.
Khu vực chiêu nạp người mới của câu lạc bộ đặt ở đoạn đường có bóng cây râm mát đông sinh viên qua lại nhất. Đồ Tuyết Nguyệt cùng Lăng Thanh Huyền hoàn toàn là hai loại phong cách khác biệt.
Một người dịu dàng nhã nhặn như nữ thần, một người băng sương đến cực điểm nhưng cũng hấp dẫn trí mạng.
Hai câu lạc bộ đặt kế bên nhau, hầu hết nam sinh đều bị hấp dẫn đến. Trang phục của Lăng Thanh Huyền cũng làm các nữ sinh hứng thú tràn đầy.
Rất nhanh, Lăng Thanh Huyền đã phát hết đơn gia nhập.
Xong việc.
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Lăng Manh!" Nam sinh đùng đùng tức giận, hai tay không chút khách khí nện lên bàn.
Lăng Thanh Huyền hơi hơi nhíu mày.
Đây là bàn của câu lạc bộ, hư rồi ai đền?
Ánh mắt nhìn lên, nam sinh kia bất quá hai mươi, chính là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đôi mày rậm nhíu chặt lại, thoạt nhìn già đi vài tuổi.
Trên mặt gã rõ ràng thần sắc không kiên nhẫn.
"Nhìn quen quen, hình như là Kỳ Tuấn, hệ thảo của ngành kinh tế."
"Đúng là anh ấy rồi. Nghe nói anh ấy là con trai độc nhất của Kỳ gia."
"Kỳ gia không phải được mệnh danh là gã khổng lồ của giới kinh doanh sao?"
Nghe những lời tán tụng về thân phận của mình, vẻ mặt Kỳ Tuấn càng thêm ngạo khí. Gã tới, như thể muốn hưng sư vấn tội.
Tối hôm qua, gã chờ tin tức của Lăng Manh, kết quả chờ được tin mình bị kéo vào danh sách đen.
Bị đám bạn cười chê, gã sao có thể nhịn.
Cho nên hôm nay, gã tới tìm Lăng Manh, không ngờ lại nhìn thấy nhóm học đệ, học muội tranh nhau tới gần cô.
Lăng Thanh Huyền nhìn qua, trực tiếp xoay người.
Nam chính tới rồi, cô không muốn làm bạn gái của gã đâu.
"Ê!"
Kỳ Tuấn biết Lăng Manh vẫn luôn thầm yêu trộm mến mình, bây giờ thấy cô bỏ đi, còn tưởng cô đang thẹn thùng.
Chung quanh đều là tiếng cười nói ồn ào, gã nhớ tới cam kết trong trò chơi hôm qua, bước tới muốn kéo cô lại.
Thời điểm gã sắp đụng tới Lăng Thanh Huyền, cô gái trước mặt bước chân đảo một cái, gã vậy mà mất thăng bằng té xuống.
Mặt đất đầy đá cuội, té lên có chút đau. Nhất là những chỗ đường gồ ghề lồi lõm, lập tức lưu lại vết tích trên gương mặt điển trai của gã.
"Ha ha ha, nhìn mặt tên đó kìa! Cười xỉu!"
"...Đây là hệ thảo thật đó hả?"
"Hình như anh ta đang đuổi theo học tỷ vừa rồi?"
Đề tài lập tức phát triển theo phương hướng mập mờ, Kỳ Tuấn tập trung tinh thần trên người Lăng Thanh Huyền, căn bản không chú ý.
Thấy Lăng Thanh Huyền đi xa, gã vội vàng đuổi theo.
Còn Đồ Tuyết Nguyệt sau khi nghe thấy mấy sinh viên kia thảo luận, vành tai khẽ nhúc nhích. Kỳ gì? Là Kỳ gia mà ả nghe nói sao?
Ả thu dọn đồ đạc trên bàn, nhanh chóng đuổi theo.
_______________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền đi cũng không nhanh, nhàn nhã tự đắc.
Nhưng Kỳ Tuấn lại đuổi mãi không kịp, rốt cuộc, sự kiên nhẫn của gã cũng bị mài hết.
"Lăng Manh, cô đứng lại đó cho tôi!" Thừa dịp Lăng Thanh Huyền hơi khựng lại, gã vội vàng chạy đến trước mặt cô, thở gấp nói: "Lúc trước cô không phải thích tôi sao? Bây giờ tôi cho cô cơ hội, cô chạy cái gì?"
Lăng Thanh Huyền bình tĩnh lắc đầu: "Không thích."
"Cô..."
Kỳ Tuấn lúc này mới một lần nữa đánh giá lại cô. Nhìn kỹ một cái, suýt chút nữa há hốc vì kinh ngạc.
Lăng Manh lúc trước cá tính mềm yếu, từ trước tới giờ không dám nhìn thẳng vào người khác. Cô vĩnh viễn là bộ dạng rụt rè, sợ sệt, nói chuyện cũng ấp úng.
Nhưng người trước mặt này, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bức người, còn ung dung tự đắc mà liếc nhìn gã. Đôi mắt long lanh ánh nước lại ngưng tụ thành tường băng, ngăn cách người khác nhìn sâu vào.
Kỳ Tuấn một lúc lâu sau mới tìm lại giọng nói của chính mình: "Không thích? Cô không thích mà còn đưa ăn đưa uống, may quần áo tặng tôi?"
"Thẹn thùng thì cứ nói thẳng, ở đây không có người ngoài."
Gã vốn chỉ ôm tâm thái chơi đùa tới tìm Lăng Thanh Huyền, không ngờ cô của hiện tại lại tản ra mị lực độc đáo, làm gã muốn đem cô giữ lại bên người.
Có lẽ có thể cân nhắc cho cô làm bạn gái chân chính của mình.
"Có người ngoài." Lạnh giọng cắt đứt ảo tưởng của Kỳ Tuấn, Lăng Thanh Huyền dưới ánh mắt nguy hoặc của gã đưa tay chỉ: "Anh không phải là người ngoài sao?"
"Lăng Manh!"
Kêu gì mà kêu, cái tên mềm mại như vậy nghe là thấy bực mình rồi.
Lăng Thanh Huyền sờ vào váy mình đang mặc một cái, cả quần áo cũng mềm mại như vậy, vừa nhìn là biết dễ khi dễ.
"Không có việc gì thì đừng tới phiền tôi." Lăng Thanh Huyền xoay người, không cho gã cơ hội nói chuyện.
Thái độ của Lăng Thanh Huyền quả thật cùng trước kia khác nhau một trời một vực, Kỳ Tuấn nghĩ không ra là lý do gì.
Gã dù sao cũng là hệ thảo, là thiếu gia độc nhất của Kỳ gia, mỹ nhân muốn tiếp cận xếp thành hàng dài, cô ta sao có thể đối với gã thế này?
"Học trưởng, anh không sao chứ?"
Giọng nói dịu dàng vang