Hắn muốn hôn cô, vẫn luôn muốn.
Chỉ là lòng tự trọng cường đại, chịu không được khả năng bị cự tuyệt.
Bất qua bây giờ, nếu đã nói rõ, vậy liền có thể làm những điều này với cô.
Thấy cô không có biểu tình cự tuyệt, hắn càng thêm làm càn.
'Cốc cốc'
Cửa xe đột nhiên truyền đến âm thanh, cắt đứt ý nghĩa muốn tiến thêm một bước của Kỳ Dật.
Thoáng như một xô nước lạnh, đem hắn xối từ trên xuống dưới.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, về lại ghế của mình, quay kính xe xuống.
Người bên ngoài cau mày: "Tiên sinh, xe của ngài đậu lệch."
Sắc mắt Kỳ Dật so với người kia còn âm trầm hơn: "Sửa ngay đây."
Hắn khởi động xe, tiến rồi lui một lượt liền chỉnh xe đậu thẳng lại, trước sau chỉ tốn vài giây.
Lại nhìn qua Lăng Thanh Huyền. Cô đã sắc mặt như thường mở cửa xuống xe.
Kỳ Dật muốn giúp cô mở cửa xem đã không thực hiện được.
Vào nhà hàng, hai người ngồi xuống.
Bé gái bán hoa đi đến bàn của họ.
"Chú ơi, mua cho chị một đóa hoa đi ạ."
Kỳ Dật hơi hơi nghiến răng: "Đó không phải chị, phải kêu bằng anh. Còn nữa, không phải chú, cũng gọi bằng anh."
Bé gái vẫn tươi cười mềm mại, đáng yêu: "Anh ơi, mua hoa không?"
Đương nhiên phải mua. Kỳ Dật phất tay, mua toàn bộ hoa trong giỏ xách của bé gái.
Ánh mắt Lăng Thanh Huyền đóng đinh lên bánh mì bày trên bàn. Cô cầm bánh mì, căn bản không nhìn những đóa hoa kia.
"Nhận lấy." Kỳ Dật nói như ra lệnh.
Thấy hắn cản trở tầm mắt cô, Lăng Thanh Huyền bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó tiếp tục gặm bánh mì.
"Em dọn đến nhà tôi đi. Chờ lát nữa tôi đưa em về thu dọn chút đồ đạc."
Hắn đã cân nhắc kỹ mới quyết định. Nếu đã yêu đương, vậy phải vì tương lai mà chuẩn bị.
Hắn phải trông chừng cô.
Lăng Thanh Huyền buông tay: "Không."
Phiền phức, đồ của nguyên chủ quá nhiều, thu dọn...
Kỳ Dật rõ ràng không vui: "Em vốn không hề thích tôi, chỉ muốn đùa giỡn với tôi, tôi nói em cũng không nghe.
Lăng Thanh Huyền siết tay lại.
Chiêu này là ai dạy hắn?
Ông chú nũng nịu là cái quỷ gì?
【Ký chủ, có một biện pháp đơn giản hơn mà. Ngươi đi mình không qua đó, đồ vật giữ lại.】
Biện pháp này quả thật đơn giản, cho nên Lăng Thanh Huyền gật đầu đồng ý.
Đôi mắt Kỳ Dật sáng lên một chút, tiếp tục nói: "Tháng sau là sinh nhật ông nội, em theo tôi về lão trạch một chuyến."
Thật ra trực tiếp đem cô mang về, Kỳ Dật vẫn có chút khẩn trương.
Bất quá không phải vì sợ ông nội nổi giận với hắn mà là sợ làm cô khó xử.
Vì làm cô an tâm, hắn bồi thêm một câu: "Hết thảy có tôi, em đi theo bên cạnh tôi là được."
Cảm thấy hắn giành hết phần ngầu rồi, Lăng Thanh Huyền gật đầu.
"Còn có..."
Thấy hắn còn chưa chịu thôi, Lăng Thanh Huyền rốt cuộc nhìn không được, dùng miếng bánh mì mình vừa gặm nhét vào miệng hắn.
"Ăn cơm!"
Liên miên không dứt, tiểu gia hỏa rốt cuộc có bao nhiêu chuyện muốn nói.
Cô đã lãng phí một ổ bánh mì rồi, có thể ngừng nghỉ chút hay không?
Có lẽ bánh mì thật sự có tác dụng, Kỳ Dật không nói chuyện, yên lặng gặm mẩu bánh mì cô ăn còn dư lại.
Khóe miệng còn tủm tỉm cười.
_______________________________________________________________________________
Quẩy thâu đêm, Hạ Kình nghe chuông cửa không ngừng kêu vang, cả người chôn trong chăn, không muốn ngồi dậy.
"Thằng ông cố nội nào vậy???" Chuông cửa càng lúc càng dồn dập, cậu cuối cùng nhịn không được bật dậy, bước ra mở cửa.
Nam sinh tuổi trẻ trương dương xách theo một cái túi, nhìn thấy cậu, lập tức hỏi: "Xin chào, tôi là Lưu Hạ, xin hỏi Hạ tiên sinh có ở đây không?"
Lưu Hạ đang gấp, buổi chiều còn có hoạt động, vừa thấy cậu xuất hiện, liền muốn nhanh chóng trả đồ vật, nhân tiện cảm ơn một chút.
Dù sao người ta cũng giúp đỡ anh, anh vẫn có lòng cảm kích.
Hạ Kình lại không nghĩ vậy. Nam sinh trước mặt còn cao hơn cậu một chút, hơn nữa còn đeo khuyên tai, mắt còn kẽ mi, xem ra cũng không phải người đứng đắn gì cho cam.
"À, chính là tôi." Cậu cầm lấy túi, giọng điệu không kiên nhẫn: "Về đi."
Cậu muốn ngủ bù. Sớm biết nam sinh này sẽ không biết lễ phép liên tục nhấn chuông cửa, hôm đó cậu sẽ không cho địa chỉ.
Trước khi đóng cửa, cậu còn nói thầm: "Con trai thời nay bị làm sao vậy? Một người hai người đều thích đi gay bar. Nam nhân có gì hay mà thích."
Cửa chưa kịp khép lại hoàn toàn, bị một