【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất.】
Những vật kia cháy thành tro tàn, âm thanh nhắc nhở của hệ thống mới vang lên.
Kỳ Dật từ vẻ mặt khó hiểu ban đầu chuyển thành vui vẻ.
Hắn ôm lấy Lăng Thanh Huyền, hôn mạnh một cái.
Thân ái quả nhiên quan tâm hắn nhất.
Đôi môi hồng trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng khẽ mở: "Không còn nữa, không cần phải cho chú một phần."
Hắn muốn một phần, bây giờ cháy thành tro hết rồi, xem hắn còn so sánh thế nào được.
Kỳ Dật: ...
Chơi xấu, quả thật là chơi xấu mà.
"Không được, chỉ cần nghĩ đến việc Kỳ Tuấn có mà tôi không có, tôi sẽ không vui."
Hắn còn đang dây dưa, Lăng thanh Huyền đem hắn đẩy ngã xuống đất.
"Chú có tôi."
Người khác sẽ không có.
Duy nhất một điều này, chỉ dành riêng cho hắn.
Trái tim đật hụt một nhịp, Kỳ Dật thiếu chút nữa tưởng mình mọc ra hai cánh, mang hắn bay lên chín tầng mây.
Phải, hắn có cô.
Ánh hoàng hôn vẩy lên thân hai người họ, thân thể thân mật dán sát vào nhau, cũng trở nên duy mỹ.
Nếu có thể bên nhau chậm rãi già đi, thì tốt biết mấy.
______________________________________________________________________________
Tiếng chuông vang lên, Lưu Hạ không kiên nhẫn bắt máy.
"Tài chính của câu lạc bộ các cậu, tôi bao."
Đối phương chỉ nói một câu, anh lập tức khuất phục: "Kỳ tổng, những điều anh muốn biết, tôi đã nói hết rồi. Anh còn muốn hỏi gì nữa?"
Cũng không biết là ai cho Kỳ Dật số điện thoại của anh. Ban đầu anh còn tưởng hắn muốn trả thù cho Hạ Kình. Ai ngờ, hắn lại muốn anh cố vấn chuyện kia.
Lăng Manh không phải con gái sao? Hắn hỏi chuyện giữa nam nhân với nhau, chẳng lẽ muốn nɠɵạı ŧìиɦ?
Cho nên thái độ Lưu Hạ đối với Kỳ Dật không được tốt cho lắm.
Đến tận khi Lưu Hiểu giải thích cho anh rằng Kỳ Dật còn không biết Lăng Manh là con gái. Thế là từ đó, anh có chút hả hê chỉ đạo cho Kỳ Dật.
"Sinh nhật của Manh tương sắp tới rồi, Kỳ tổng có biết không?"
Kỳ Dật ở đầu dây bên kia quả nhiên sửng sốt. Lần trước vấn đề này không hiểu sao bị cắt ngang, không ngờ bây giờ Lưu Hạ lại chủ động nói ra.
Nghĩ đến việc ngày thường hắn là người thân mật với cô nhất, nhưng lại không biết chuyện này, Kỳ Dật lại bắt đầu ghen.
"Cho nên, tôi phải chuẩn bị cái gì?"
Hắn khiêm tốn thỉnh giáo, Lưu Hạ thờ ơ trả lời: "Kỳ tổng, anh nói thật cho tôi biết, anh nằm trên hay nằm dưới?"
"Nằm trên!"
"À ~ Vậy trước tiên anh phải... Sau đó... Cuối cùng..."
Lưu Hiểu cầm phục trang đi ngang qua, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Anh họ, anh cười thô bỉ như vậy làm gì?"
Lưu Hạ trừng mắt với cô: "Con nít con nôi đi chỗ khác chơi."
"Hừ, em đi tìm Manh tương chơi."
Cúp điện thoại, Lưu Hạ nhìn trời, thở phào nhẹ nhỏm. Anh kéo danh sách cuộc gọi, cuộc gọi từ Hạ Kình một cuộc cũng không tìm được.
Tên kia, nhịn cũng thật giỏi. Kể từ hôm đó chưa từng tìm anh dù chỉ một lần.
Bất quá ngẫm lại ấn tượng khắc sâu của buổi tối kia, anh lại cảm thấy thú vị.
Chuông điện thoại lại vang lên. Anh nhấc máy, là một người trước kia từng cùng anh qua lại vài lần.
Đại khái là nhớ anh, muốn gặp anh giao lưu trao đổi một chút.
Lưu Hạ cảm thấy vô vị, không muốn đáp ứng. Nhưng lại nghĩ đến Hạ Kình lâu như vậy còn chưa đến tìm anh gây sự, có chút nhàm chán. Đi tâm sự chút cũng không tệ.
Đương nhiên, chuyện đó thì anh tạm thời không muốn cùng người khác làm.
Kết thúc hoạt động của ngày hôm đó, Lưu Hạ đi đến chỗ hẹn. Vừa đến nơi liền bị đánh ngất xỉu. Khi anh tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói trên giường.
Lưu Hạ: ???
Khung cảnh trước mắt rất xa lạ, anh vừa định lên tiếng, đã thấy có bóng người tiến tới.
Là Hạ Kình. Cậu không suy sút, chán chường như trước, ngược lại tinh thần sáng láng.
"Ô kìa, Hạ tiên sinh, nhớ tôi sao?"
Hoàn toàn ngoài dự kiến mà nhìn thấy Hạ Kình, Lưu Hạ trong lòng bỗng có cảm giác vui vẻ không nói nên lời.
Hạ Kình lạnh mặt, tiến lên cho anh một đấm.
Dù sao đã trói anh lại, Hạ Kình muốn thế nào cũng được.
Vì kế hoạch hôm nay, cậu đã chuẩn bị rất nhiều.
Ăn một đấm, Lưu Hạ xuýt xoa một tiếng.
"Hạ tiên sinh thật là không niệm tình cũ mà. Đau lắm đó nha. Tôi có nỡ đánh anh đâu."
"Miệng lưỡi trơn tru. Để tôi khâu cái miệng này của cậu lại!"
Lưu Hạ cười khẽ: "Khâu lại rồi, tôi dùng cái gì nói lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành anh đây?"
Hạ Kình nhịn không được lại cho anh một đấm.
Tên nhóc này, thật là gợi đòn.
Cậu xoay người đi lấy ra ít đồ vật chuẩn bị sẵn, ngồi ở mép giường, đưa cho Lưu Hạ nhìn.
"Những thứ này, lát nữa tôi sẽ dùng hết trên người cậu."
Cậu đã có thể tưởng tượng đến cảnh Lưu Hạ khóc lóc, cầu xin cậu tha thứ.
"Chơi lớn như vậy? Hạ tiên sinh, tôi có thể hỏi một chút không? Quanh đây không có ai khác chứ?"
Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt Lưu Hạ híp lại, mang theo sắc thái mê huyễn.
Hạ Kình lắc lắc đầu, cực kỳ đắc ý: "Cần gì người khác. Một mình tôi cũng có thể giải quyết cậu. Ở đây cách âm