Dựa vào cái gì tên đó biến mình thành thế này rồi lại diễn trò xa cách?
"Khốn kiếp!" Hạ Kình giẫm mạnh chân xuống đất.
Cơn giận khó nguôi, cậu lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Cos đoàn càng ngày càng nổi tiếng, lời mời hoạt động cũng ngày càng nhiều, tối nay có buổi offline.
Lưu Hạ đứng giữa đoàn người không hẳn là xuất sắc nhất, nhưng khuyên tai lấp lánh cùng bộ ngực khủng kia làm người khác chỉ nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra anh.
Lăng Thanh Huyền như cũ cosplay nhân vật nam. Cô vốn đi bên cạnh anh, nửa đường nhận một cuộc điện thoại, lại nói không đi nữa.
"Manh tương, có chuyện gì sao?" Lưu Hạ khá thân thiết với Lăng Thanh Huyền, cho nên hỏi thăm.
Lăng Thanh Huyền lạnh nhạt: "Kỳ Dật nói uống quá chén, muốn tôi đến đón."
Cô đến có thể làm hắn tỉnh rượu sao?
Đánh hắn tỉnh còn nghe được.
"À ~"
Uống say bảo thư ký hay tài xế đưa về không phải được rồi sao? Còn nhất định phải gọi cho Manh tương. Lòng dạ đàn ông. Ái chà chà!
Đến quán ăn, cả đoàn tụ lại một bàn ăn cơm, Lưu Hiểu ngồi bên trái Lưu Hạ, bên phải là một thành viên nam khác.
Thức ăn vừa dọn lên, Lưu Hạ phát hiện đối phương cố ý vô tình mà chạm vào anh.
Anh liếc mắt nhìn qua, cùng nam sinh kia cụng ly, ánh mắt giao nhau liền xác định hai người thuộc cùng một thế giới.
"Lát nữa ăn cơm xong, hay là cùng nhau đi dạo một chút?" Nam sinh ngỏ lời mời, còn cố ý dán sát vào.
Hạ Kình ở ngoài cửa nhìn rõ mồn một.
Tên cờ hó đó! Cười đùa vui vẻ với người khác như vậy, thấy mình lại chỉ liếc mắt nhìn một cái, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.
Bây giờ còn cùng nam nhân khác mắt đi mày lại, nhất định là muốn giở trò quỷ.
Hạ Kình siết chặt tay, chằm chằm nhìn Lưu Hạ.
Bữa cơm kết thúc, bụng Hạ Kình đã sôi ùng ục. Cậu chỉ uống ít rượu, bây giờ dạ dày khó chịu nhưng nhất định muốn chờ xem tên cặn bã kia lát nữa muốn làm gì.
Mọi người giải tán, Lưu hạ cùng nam sinh kia vừa dạo bước vừa trò chuyện.
Hạ Kình vội vàng đuổi theo.
Ngước mắt nhìn, mấy tòa nhà phía trước hình như có chữ 'khách sạn'.
Cậu cũng không biết vì sao, trong lòng lửa giận nhen nhóm bốc lên, còn xen lẫn ủy khuất.
Hùng hùng hổ hổ đuổi theo qua lối rẽ, lại bị ai đó kéo đè lên tường, hương rượu xộc vào mũi, chạy thẳng vào tim. Cậu bị cưỡng hôn.
Cậu đá mấy cái, nghe người nọ kêu rên: "Anh muốn đá chết tôi à?"
Giọng nói đáng ghét đầy quen thuộc, giọng nói mà mấy ngày nay quanh quẩn trong phòng.
Hóa ra, họ đã sớm phát hiện cậu lén đi theo.
"Cút! Tên khốn!"
Cậu còn muốn mắng thêm vài câu, người đang đè lên cậu đã buông ra, lùi lại, duy trì một khoảng cách.
Lưu Hạ rũ mắt, làm người không thấy rõ thần sắc, chỉ nghe giọng nói kia đầy bất đắc dĩ, lại có ý thăm dò.
"Thích nam nhân, không được sao?"
Trái tim Hạ Kình bỗng run lên, cậu quay mặt đi, thở ra hơi thở còn mang theo mùi hương của Lưu Hạ vừa xông vào.
"Ai quan tâm cậu thích..."
"Tôi là hỏi anh, thích nam nhân, thích tôi, không được sao?"
Lưu Hạ nói hết câu, Hạ Kình lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
"Nằm mơ! Tôi sao có thể thích cậu. Tôi thích nữ nhân!" Cậu cắn răng nói.
Nói xong, lại nhịn không được muốn nhìn biểu tình của Lưu Hạ.
Lưu Hạ lại gật đầu: "Tôi biết anh chán ghét, chán ghét đến mức muốn tôi chết đi. Cho nên tôi mới tránh mặt anh, chậm rãi biến mất khỏi cuộc sống của anh."
Mới nãy tên khốn này không tới trêu chọc mình, là vì lý do này sao?
Hạ Kình nhất thời không biết nên nói gì.
Rõ ràng tên khốn này không xuất hiện trước mặt mình nữa, rất đúng ý mình. Cớ sao nghe xong, trong lòng lại cảm thấy khó chịu vậy chứ?
"Vậy cậu cút đi." Muốn tính sổ, lại không biết tính từ đâu, Hạ Kình siết chặt tay, lạnh giọng nói.
Lưu Hạ lui lại mấy bước, từng câu từng chữ, rõ ràng lọt vào tai: "Hạ Kình, thật xin lỗi, tôi thích anh."
Hạ Kình nhìn anh xoay người, từng bước rời xa mình, từng bước rời khỏi cuộc đời mình.
Cậu cắn môi đến chảy máu cũng không hay biết.
Cậu sao mà hạ tiện vậy chứ? Người ta không ép buộc cậu, cậu còn thấy mất mát.
Cậu đúng là bị M rồi.
"Lưu Hạ."
Hạ Kình đạp đạp tường: "Cậu nói thích tôi, là nói dối phải không?"
Giọng điệu bình ổn, nghe như hết thảy bình thường.
Trước khi Lưu Hạ kịp giải thích, cậu còn nói thêm: "Một bên nói thích tôi, một bên cùng nam nhân khác sóng bước vào khách sạn. Thật buồn nôn."
Trầm mặc.
Có chút chán nản.
Nói xong, Hạ Kình hít sâu một hơi, chuẩn bị rời đi.
Không ngờ mới đi được một bước đã bị Lưu Hạ đè lại.
Đôi mắt thiếu niên như lấp lánh ánh sao, tản ra màu sắc mê người: "Hạ tiên sinh, anh ghen."
Không phải câu hỏi, là khẳng định.
"Đừng đụng vào tôi! Cậu không phải muốn cút khỏi đời tôi sao?"
Lưu Hạ ôm cậu vào lòng, cười nói: "Gạt anh thôi. Nhưng chuyện tôi thích anh là thật. Hạ Kình, có muốn thử đón nhận tôi