Người kia là cung nữ cùng phòng với Lăng Thủy Thanh, tên Tú Nhi. Lăng Thủy Thanh vừa mất trí nhớ, tương đối ngoan ngoãn.
Ỷ vào mình đến Tẩy Y Cục đã lâu, Tú Nhi đem tất cả công việc bẩn thỉu, mệt nhọc đẩy cho Lăng Thủy Thanh.
Y phục vốn phải là hai người họ cùng nhau giặt nhưng Tú Nhi biết lấy lòng cô cô kia cho nên ả bất cứ lúc nào cũng có thể rời cương vị.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy như vậy là không đúng. Việc của mình thì mình phải làm cho xong.
Tỷ như nàng là quốc sư, phải trở về Chiêm Tinh Lâu.
Tú Nhi là cung nữ của Tẩy Y Cục, phải giặt quần áo.
Cho nên...
"Tiểu Thanh, ngươi điên rồi à? Ngươi tốt nhất xin lỗi ta rồi đi giặt quần áo. Y phục này ta mới thay, ngươi dám làm bẩn... Ngươi muốn làm gì? Ánh mắt đó là có ý gì?... Ngươi đừng tới đây!"
Giọng của Tú Nhi dần dần trở nên kinh sợ.
Sự thật chứng minh, đạo lý giảng bằng miệng mà không nghe, thì phải giảng bằng tay.
【Ký chủ, ta chưa thấy ngươi giảng đạo lý bằng miệng với Tú Nhi nha.】
Vừa nhìn đã biết nàng ta là người nghe không hiểu đạo lý, nên bổn tọa tiết kiếm nước bọt.
【...】
Một lúc lâu sau, Tú Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, chấp nhận số mệnh mà giặt quần áo.
Giả vờ.
Bộ dạng vâng vâng dạ dạ của Lăng Thủy Thanh trước kia nhất định là giả vờ.
Nàng ta rõ ràng là ác bá đầu đường xó chợ mà.
Dù gì cũng ở chung một phòng, nàng ta đành lòng nặng tay như vậy.
"Chỗ này còn bẩn."
Lăng Thanh Huyền vẻ mặt nghiêm cẩn chỉ ra thiếu sót của ả.
Tú Nhi òa khóc, giặt lại lần nữa.
Ả rốt cuộc bị con lừa nào đá, tự dưng đi gây sự với Lăng Thủy Thanh làm gì.
Cô cô vừa lau miệng vừa đến kiểm tra, nhìn thấy cảnh tượng Lăng Thanh Huyền ngồi trên thùng gỗ trầm tư, còn Tú Nhi bĩu môi giặt quần áo.
"Cô cô!" Tú Nhí trông thấy bà, vội vàng cáo trạng: "Tiểu Thanh đánh ta, còn bắt ta giặt hết quần áo. Nhiều như vậy, ta làm sao mà giặt kịp chứ."
Cô cô duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay Lăng Thanh Huyền, bị cô tránh được. Bà ta mất thăng bằng, đụng phải thùng gỗ.
Quần áo trong thùng rơi vãi đầy đất, cô cô lập tức nổi cơn tam bành.
"Tiểu Thanh! Ai cho ngươi lá gan hả? Còn dám né à?"
Không né chẳng lẽ đứng yên cho ngươi bắt?
Bổn tọa tạm thời chưa bị M.
Tú Nhi nhanh chóng chạy tới phía sau cô, nói năng bậy bạ.
Tóm lại là muốn cô cô trừng phạt nàng, không cho ăn, không cho ngủ mấy ngày mới thỏa đáng.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy, đầu năm nay làm một cung nữ mất trí nhớ cũng thật không dễ dàng.
Cho nên thời điểm vẻ mặt cô cô dần trở nên dữ tợn, Lăng Thanh Huyền chỉ tay lên trời.
"Ngươi có ý gì?" Cô cô không hiểu.
Lăng Thanh Huyền giọng điệu lạnh lùng: "Bà hỏi ai cho ta lá gan."
Ông trời đưa nàng tới đây làm nhiệm vụ. Ông trời chống lưng cho nàng.
【Ký chủ, là hệ thống đưa ngài tới đây ạ.】
Ồ.
Thiếu nữ một thân váy hồng nhạt, gương mặt dính đầy tro bụi được rửa sạch sẽ.
Mặt trứng ngỗng, mày liễu mắt hạnh, da thịt trắng nõn, như thể phát sáng dưới ánh mặt trời.
Đôi môi anh đào hơi nhấp, ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác không dám tới gần.
Chỉ nhìn một lần đã nhận ra khí chất còn hơn hẳn những tiểu thư danh gia vọng tộc, chứ đừng nói xuất hiện trên thân một tiểu cung nữ.
Cô cô có chút rụt rè, bà ta thu châu báu của Tư Mã Vân Y, phải hoàn thành việc ả phân phó.
Nhưng thân phận thật sự của thiếu nữ trước mắt, bà căn bản không rõ.
Chẳng lẽ... Nàng khôi phục ký ức? Hơn nữa, thân phận chủ tử của nàng không thể tiết lộ, thế nên mới chỉ lên trời?
Suy đoán như vậy, cô cô càng nghĩ càng sợ, thái độ cũng mềm mỏng một chút.
"Nếu ngươi giặt không kịp thì cứ bảo Tú Nhi giúp ngươi là được. Cần gì phải đánh người, còn không giải thích với ta câu nào?"
Lăng Thanh Huyền nhìn bà ta: "Phiền phức."
Giải thích quá phiền phức, không thể nhìn một cái là hiểu hay sao?
Xem đi, xem đi. Cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, nàng nhất định là khôi phục ký ức.
Cô cô có chút đứng ngồi không yên, cả lưng cũng nhịn không được mà hơi khom xuống: "Việc ở đây giao cho Tú Nhi là được rồi, ngươi theo ta tới đây."
Tú Nhi: ???
Cô cô bị quỷ nhập à? Sao thái độ lại quay ngoắt như vậy?
"Cô cô?"
"Câm miệng! Hôm nay không giặt xong thì không được ăn cơm."
Tú Nhi sững sờ tại chỗ. Lăng Thanh Huyền theo cô cô ra ngoài.
Đến một nơi tương đối khuất, cô cô xoay người, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nhớ lại rồi?"
Lăng Thanh Huyền thành thật gật đầu.
Cô cô trợn to mắt. Quả nhiên đúng như bà đoán. Bà suýt chút nữa đắc tội một vị đại nhân.
【Ký chủ, ngươi thừa nhận như vậy, không sợ bà ta tiết lộ ra ngoài sao?】
Sợ cái gì? Chôn rồi thì chỉ có nói với giun.
Lăng Thanh Huyền nhìn ngó xung quanh, không có gì tiện tay. Thế là nàng lấy một thỏi bạc từ trong không gian.
Dùng bạc đập chết bà ta?
Cuối cùng đống ngân lượng này cũng có đất dụng võ rồi.
Nàng vừa lấy bạc ra, cô cô đã nhanh tay đoạt mất.
"Còn xin cô nương đại nhân có đại lượng,