Lăng Thanh Huyền lục lọi giường lớn trong tẩm điện của Sở Mính, từ bên trong vỏ gối tìm được thân phận lệnh bài của Quốc Sư.
Hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi, chạy lấy người thôi!
【Ký chủ, thế lúc trước chọn phòng, ngươi còn chọn nghiêm túc như vậy làm gì?】ZZ còn tưởng nàng sẽ ở lại Đông cung nữa chứ.
Đó gọi là đánh lạc hướng, có hiểu không?
ZZ không muốn hiểu, giọng điệu của nó bỗng nhiên thay đổi: 【Ký chủ, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện tăng lên 99 rồi. Mau ngăn cản hắn gϊếŧ nữ chính đi. Giá trị đạt 100 thì vị diện sẽ sụp đổ đó!】
Nữ chính? Chạy tới chọc tiểu gia hỏa làm gì?
Sụp đổ thì sao?
【Nhân vật phản diện sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này.】
Lăng Thanh Huyền nắm thân phận lệnh bài, từ trên giường biến mất.
Nữ chính không thể an phận tí sao?
Gương mặt trắng hồng của Tư Mã Vân Y chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang trắng bệch.
Vị công tử nho nhã kia bỗng nhiên như biến thành một người khác.
Hắn rút kiếm, từ từ tới gần.
Cửa đã sớm bị đóng lại, chân Tư Mã Vân Y run rẩy. Ả không rõ mình đã nói sai điều gì khiến Sở Mính nổi lên sát tâm.
"Điện hạ! Ta là con gái của đại thần, ngài không thể gϊếŧ ta!"
Người cầm kiếm vẻ mặt lạnh lẽo, không bị lời của ả mảy may lay động: "Thì sao?"
Tư Mã Vân Y lui lại, ngã ngồi xuống đất, mông đau đớn một trận. Ả nhớ tới cảnh tượng Sở Mính không chút lưu tình đâm Lăng Thủy Thanh một kiếm, trong lòng đầy hoảng loạn.
Ả sẽ chết ở đây sao?
Thái Tử lại có thể là người bất cận nhân tình như vậy?
Ả đưa ánh mắt cầu cứu về phía thái giám đứng trong điện, lại thấy thái giám né tránh ánh mắt ả, không dám hé răng.
Thái Tử điện hạ muốn gϊếŧ người, kẻ nào dám ngăn cản chính là không muốn sống nữa.
Tư Mã Vân Y cắn chặt môi. Khí vận, tất cả là do khí vận không đủ.
Nếu toàn bộ khí vận của Lăng Thủy Thanh đều ở trên người ả, Thái Tử sao có thể muốn gϊếŧ ả chứ.
Trường kiếm nâng lên, phản chiếu tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ.
"A!"
Tư Mã Vân Y ôm đầu thét lên.
'RẦM!'
Cửa bị đá mở, trường kiếm bị người hất ra. Sở Mính ổn định thân mình, nhìn về phía người vừa đến.
"Tiểu Thanh?" Hắn gọi tên nàng, sự thô bạo trong đáy mắt giảm bớt.
"Ngươi đừng động thủ." Lăng Thanh Huyền tiến đến, lấy đi kiếm trên tay hắn.
Hắn thật sự xuống tay thì giá trị hắc hóa sẽ đầy. Không thể được!
Sở Mính còn chưa hiểu rõ ý của nàng, đã thấy nàng chĩa kiếm vào Tư Mã Vân Y: "Ngươi muốn chọc chỗ nào, ta giúp ngươi."
Hắn còn tưởng nàng đến ngăn cản mình, có thế nào cũng không ngờ nàng tới là muốn giúp hắn ra tay.
"Ngươi muốn làm thay bổn cung?"
Lăng Thanh Huyền gật đầu: "Ừ, sau này ngươi muốn gϊếŧ ai, ta gϊếŧ giùm người. Không cho ngươi động thủ."
Trái tim Sở Mính đập mạnh một nhịp. Hắn nhìn nàng đứng giữa ánh dương buổi bình mình, đáy mắt cũng như nhuộm lên chút ánh sáng.
【Ký chủ, các ngươi đang thỏa thuận chuyện kỳ quái gì vậy hả???】 ZZ bứt lông heo. Nó bảo nàng ngăn cản, không phải kêu nàng giúp nhân vật phản diện gϊếŧ người.
Dường như muốn nghiệm chứng tính chân thật trong lời nàng vừa nói, Sở Mính khẽ cong môi: "Vậy phế một cánh tay của nàng ta đi."
Tư Mã Vân Y hoảng sợ nhìn Lăng Thanh Huyền tiến lại gần: "Tiểu Thanh! Cứu mạng! Đừng gϊếŧ ta! Đừng gϊếŧ ta!"
Ồn ào quá. Đã nói không gϊếŧ ngươi rồi mà.
Tiểu gia hỏa yêu cầu, nàng dĩ nhiên phải làm theo.
Lăng Thanh Huyền ném kiếm đi, tiến về phía trước.
____________________________________________________________________
Thời điểm Tam hoàng tử đến đón người, Tư Mã Vân Y đã đau đến ngất xỉu.
Vẻ đoan trang, mỹ lệ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự chật vật.
Có thể sống sót rời khỏi Đông cung, không phải thuộc hạ của Thái tử thì chính là người tàn phế.
Xem ra Tư Mã Vân Y chưa tìm hiểu quy củ này thì đã đưa đến cửa.
"Sở Mính! Nàng không chỉ là tiểu thư của Tư Mã phủ, còn là một nữ tử. Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"
Đôi tay ôm lấy Tư Mã Vân Y đang run rẩy.
Đây là người gã yêu thương, có lý nào, có lý nào lại bị khinh nhục như thế này.
Lăng Thanh Huyền đứng dựa vào tường, không thèm nhìn Sở Cẩm một lần.
Bổn tọa cũng là nữ tử, hôm qua lúc tiểu gia hỏa cho ta một kiếm, sao không thấy ai đau lòng?
Hứ. Đúng là nam nhân.
【Ký chủ, có ta đau lòng cho ngươi nè ~】
Đau lòng heo của ngươi hả?
【...】
Sở Mính mặt không biểu tình nhìn Sở Cẩm vì một nữ nhân mà gọi thẳng tên mình, chỉ cười lạnh trong lòng.
"Đây là Đông cung. Không ai có thể ngỗ nghịch với bổn cung." Ngữ điệu của hắn rét lạnh: "Sở Cẩm, không muốn chết thì mau cút."
Sở Cẩm khẽ biến sắc: "Ngươi!"
Thân phận của đối phương cao hơn gã một bậc, gã còn có thể làm gì?
Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm kiếm trong tay Tiêu thị vệ.
Mắc gì bảo nam chính cút? Tiểu gia hỏa, mau lên tiếng. Bổn tọa giúp ngươi chém người.
【Ký chủ! Nhiệm vụ của chúng ta không phải tới chém người!】Sao phương hướng nỗ lực của ký chủ lúc nào cũng sai trái quá vậy?
Tiêu thị vệ cảm nhận được một cơn rét lạnh, lặng lẽ che kiếm