Cũng không biết là bị chữ nào làm cho xúc động, Sở Mính vội vàng hỏi: "Thật không lừa gạt bổn cung?"
Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái. Rốt cuộc nàng gạt hắn lúc nào đâu chứ.
Quả nhiên trẻ trâu vẫn nên đánh một trận cho biết mùi.
"Bôi thuốc."
Sở Mính chọc chọc bình thuốc, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn nàng.
Lăng Thanh Huyền nghĩ, nàng không tới đây làm bảo mẫu.
Cho nên nàng véo mặt hắn vài cái xem như thù lao, sau đó giúp hắn bôi thuốc.
Động tác của nàng làm hắn nhoẻn miệng cười. Hắn cứ giữ nguyên nụ cười nhìn dáng vẻ nàng cau có, không kiên nhẫn nhưng tay lại dịu dàng bôi thuốc cho hắn.
Thật muốn đem nàng nhốt lại bên mình.
Ai cũng không thể cướp nàng đi.
Lăng Thanh Huyền dụi dụi mắt. Buồn ngủ, muốn đi ngủ.
Giường ở đây khá là mềm.
Nhưng nàng nói một là một, không nuông chiều là không nuông chiều nên đứng dậy, từ tốn nói: "Ta về phòng nghỉ ngơi."
"Ngươi cứ ở đây..."
"Không."
Lăng Thanh Huyền lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: "Phòng của ta thoải mái hơn, ở đây ngủ không quen."
Không thể giữ người lại, Sở Mính thưởng thức thanh kiếm, vuốt máu tươi trên thân kiếm.
Cửa lần nữa mở ra, Lăng Thanh Huyền vừa bỏ đi đã trở về.
Hắn còn chưa kịp vui mừng, nàng đã đoạt lấy kiếm từ trong tay hắn.
"Đừng chơi nữa, ngủ!"
"..."
Thế là Thái Tử điện hạ tôn quý thành thật nằm trên giường. Nghe âm thanh cửa bị đóng lại, hắn nhịn không được ngoái nhìn ra cửa.
Yên tĩnh. Nàng không quay lại.
Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy. Một hắc y nhân xuất hiện, ngồi bên mép giường.
Khóe miệng hắn vừa cong lên đã hạ xuống: "Chuyện gì?"
Khăn che mặt màu đen được tháo xuống, nam tử có đôi mày kiếm, con ngươi như sao sáng, cánh môi đầy đặn: "Điện hạ, ngươi mà cũng ngủ sớm vậy sao? Tấu chương đã phê duyệt xong rồi à? Ngươi xem, trên người còn đầy mùi máu, còn chưa chải đầu, rửa mặt nữa. Chà chà."
Sở Mính duỗi chân, đạp y lăn xuống giường.
"Khúc Nhạc, không muốn chết thì mau nói chính sự."
Khúc Nhạc vội nghiêm túc lại, báo cáo tình hình bên Sở Cẩm và Thái Hậu, còn có bí sự mà y điều tra được.
Sau khi nói xong, y cười: "Phải rồi, ngươi giúp ta tìm một người đi."
"Ai?"
"Một tiểu cô nương, xuất quỷ nhập thân, giỏi võ công, cao tầm chừng này, nói chuyện lạnh như băng, trên mặt không có biểu tình gì."
Sở Mính từ trước tới giờ không để ý đặc thù của kẻ khác, dù sao trong mắt hắn chỉ có hai loại: người thuộc phe của mình và người chết.
Người mà Khúc Nhạc tìm, có chút quen thuộc, nhưng không rõ lắm.
"Tìm nàng làm gì? Bản lĩnh của ngươi không phải rất lợi hại sao?"
Khúc Nhạc chỉ là có chuyện muốn biết nên mới hợp tác với hắn. Hai người không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải đối địch.
Năng lực của Khúc Nhạc, theo đánh giá của hắn, rất ít người có thể sánh được.
"Ầy, ta đây còn không phải thân phận không tiện sao? À phải, tìm được nhớ báo liền cho ta biết. Ta ngần này tuổi, vất vả lắm mới tìm được cô nương vừa ý, không thể để nàng chạy theo người khác được."
"Vừa ý?"
Khúc Nhạc biết Sở Mính không có hứng thứ với lĩnh vực này, cho nên vắt chân, nói: "Chính là thích á. Nói nữa ngươi cũng không hiểu đâu. Chuyện cần nói, ta đều đã nói xong rồi. Đi đây."
Khúc Nhạc đi rồi, tẩm điện lại chỉ còn lại một mình hắn.
Sở Mính ôm chăn, suy nghĩ.
Thích?
Hắn hiểu mà.
Khi ở bên cạnh Lăng Thanh Huyền, hắn rất thích.
Lần nữa nằm xuống, Sở Mính lại chìm vào giấc mộng, một giấc mộng kỳ quái.
_________________________________________________________________
Kinh thành xảy ra chuyện lớn.
Tam hoàng tử thế mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trước cổng Tư Mã phủ.
Con đường trước Tư Mã phủ là khu vực khá phồn vinh, người qua lại rất đông đúc.
Mới tờ mờ sáng, hạ nhân Tư Mã phủ mở cổng đã thấy vài bá tánh vây xem cảnh tượng ngàn năm có một.
Y cũng nhìn theo thì thấy Tam hoàng tử - người đáng ra phải rời Tư Mã phủ từ tối hôm qua, toàn thân từ trên xuống dưới bị bá tánh nhìn sạch sành sanh.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá à.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nổi người trong cung tới đưa Tam hoàng tử cùng Tư Mã đại nhân cùng đi.
Hoàng đế hỏi Tư Mã đại nhân xảy ra chuyện gì. Tư Mã đại nhân hoang mang, ngơ ngác, cái gì cũng không biết.
Hỏi sang Tam hoàng tử, gã nói mình bị người tập kích, nhất định là người kia cố ý ném gã xuống cổng Tư Mã phủ.
Hoàng đế lại hỏi Tam hoàng tử vì sao hơn nửa đêm còn lượn lờ bên ngoài mà không hồi cung. Tam hoàng tử nói thẳng chuyện mình thích Tư Mã Vân Y, muốn hoàng đế ban hôn.
Hoàng Thượng tuổi gần năm mươi, một tay ném chén trà trên bàn đập lên người gã.
"Hôm nay, ngươi hủy hoại danh dự hoàng thất, còn muốn được ban hôn. Trẫm thấy ngươi là bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi!"
Hoàng đế từng gặp qua Tư Mã Vân Y, ấn tượng rất tốt nhưng sau này không gặp thêm lần nào nữa, hảo cảm cũng dần dần biến mất.
Nhất định là nữ nhân kia mê hoặc Tam hoàng tử, còn hại Tam hoàng tử vướng vào bê bối này.
Hoàng đế giận đến đỏ mặt: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa. Còn mặt mũi xin trẫm ban hôn."
Tam hoàng tử biết không nên chống đối hoàng đế nhưng nghĩ đến Sở Mính lại không