Sở Cẩm thân mặc long bào, ngồi trên long ỷ.
Dưới triều, các đại thần không một ai không cúi đầu, nhíu mày.
Truyền thống của Vu Dụ quốc đã bắt đầu bại hoại rồi.
"Ngân lượng trong quốc khố cần gì phải ban phát cho những kẻ nghèo khổ kia, dùng để tu sửa Hoàng cung đi."
Sở Cẩm ném tấu chương xuống, lại cầm lấy một quyển khác.
Cảm giác ngồi trên ngôi cao, chỉ điểm giang sơn làm gã vô cùng phấn khởi.
Liên tiếp ném đi mấy quyển, cuối cùng có đại thần không nhịn được lên tiếng: "Hoàng Thượng nên lấy dân làm gốc, không thể lãng phí vào những chuyện không cần thiết."
Động tác của Sở Cẩm khựng lại, đứng dậy khỏi long ỷ, tới gần đại thần kia: "Vừa rồi trẫm nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa đi."
Biểu tình của Sở Cẩm nhàn nhã, không biểu hiện cảm xúc gì khác. Đại thần hít sâu một hơi, nói thêm lần nữa: "Hoàng Thượng... A!"
Sở Cẩm rút kiếm của ngự tiền thị vệ đứng bên cạnh, đâm vào bụng vị đại thần kia.
Máu nóng phun trào, toàn bộ đại điện tràn ngập mùi máu tanh.
Các đại thần cao tuổi chịu không nổi, khom lưng nôn khan một trận.
Máu tươi bắn lên mặt, Sở Cẩm mỉm cười: "Các ái khanh có vấn đề gì cứ việc nói ra, trẫm nhất định sẽ lắng nghe."
Rõ ràng là giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ lại cảm thấy rét lạnh dị thường.
Tư Mã đại nhân bước sang một bên, biểu tình hoảng sợ, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Tam hoàng tử sao lại trở nên thế này?
Không. Có lẽ gã vốn chính là như thế, chỉ là vẫn luôn kiềm nén mà thôi.
Ánh mắt Sở Cẩm dời qua, Tư Mã đại nhân nhịn không được trốn tránh.
"Tư Mã đại nhân có lời muốn nói?"
"Thần, thần không có việc gì cả."
Không có việc gì, vậy bãi triều.
Sở Cẩm trở về tẩm điện, còn chưa thu thập đã muốn đến Chiêm Tinh Lâu gặp Quốc Sư. Mặc dù gã chưa từng thấy diện mạo thật của nàng nhưng chỉ bằng trực giác, gã khẳng định nàng là người thích hợp nhất cho mình.
Gã muốn có được nàng.
"Loảng xoảng."
Âm thanh giá nến bị đánh đổ vang lên, gã xoay người, nhìn thấy một phụ nhân đang cười đầy từ ái.
"Sở Cẩm. Cẩm Nhi. Cuối cùng mẫu hậu cũng có thể tới thăm con."
Thị vệ bên ngoài lãnh cung đều bị giải quyết, dây trói trên người Ân thị cũng được cởi bỏ.
Mụ vẫn luôn ở tại lãnh cung, bây giờ phát bệnh, ngay lập tức muốn ra ngoài nhìn một chút.
Dựa theo ký ức tìm đến tẩm cung của Hoàng Thượng, thế nhưng người mụ nhìn thấy không phải Hoàng Thượng, mà là Sở Cẩm.
"Ân thị?" Sở Cẩm cau mày, giọng điệu không thèm che giấu sự căm ghét: "Người đàn bà điên này tới đây bằng cách nào? Người đâu?!"
"Con... Con muốn đuổi bổn cung đi?" Ân thị mím môi, chạy về phía Sở Cẩm, rải một ít bột phấn.
Sở Cẩm không sợ bất cứ kẻ nào. Ai chống đối gã, gã sẽ gϊếŧ kẻ đó.
Kể cả Ân thị trước mắt.
Thế nhưng bột phấn kia làm gã toàn thân vô lực, ngay cả muốn lớn tiếng cũng không thể.
"Đây là bổn cung chuẩn bị cho Mính Nhi. Cẩm Nhi, bổn cung đưa Mính Nhi tới đây cho con gϊếŧ. Con gϊếŧ nó rồi, con chính là hoàng đế được kính ngưỡng nhất của Vu Dụ quốc."
Ân thị chỉ bình thường được một lúc, lại bắt đầu nói năng lung tung.
"Mính Nhi, con thật là không nghe lời. Mẫu hậu đã dạy rồi, con phải nghe lời mẫu hậu."
"Ngươi... ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có bệnh à?"
Dù cho trên người không còn chút sức lực, Sở Cẩm vẫn gian nan vươn tay cầm lấy giá nến, ném về phía Ân thị.
Gã bây giờ chỉ muốn gϊếŧ người, rất muốn.
Nhưng mà không còn sức lực.
"Con nói bổn cung có bệnh?"
Ân thị tránh thoát giá nến, lấy chủy thủ ra: "Mẫu hậu không có bệnh. Người có bệnh là con. Không sao, trị một chút là khỏi. Chờ chữa khỏi cho con rồi, mẫu hậu sẽ đưa con đến chỗ Cẩm Nhi."
"Ta là Sở Cẩm! Ta không phải Sở Mính!"
Sở Cẩm gân cổ lên gào nhưng âm thanh kia cực kỳ nhỏ bé, cũng không biết Ân thị có nghe thấy không.
Y phục trước ngực Sở Cẩm bị kéo ra, Ân thị cực kỳ nghiêm túc tìm vị trí trái tim.
"Ngươi, ngươi dừng tay lại."
"Mẫu hậu sẽ làm rất nhanh. Không đau đâu. Tin tưởng mẫu hậu."
Toàn thân Sở Cẩm run rẩy. Không thể nào, gã vừa mới ngồi lên vị trí này, còn phải đi cưới Quốc Sư, sao có thể chết ở đây được.
Gã không thể chết, không thể chết tại đây, dưới tay người đàn bà điên này.
Chủy thủ đâm xuống, chất lỏng nóng bỏng chảy ra, Sở Cẩm trừng lớn hai mắt.
Ân thị hoàn toàn không ý thức được hơi thở của gã dần dần biến mất, động tác trên tay không hề ngừng nghỉ.
"Không sao, mẫu hậu đưa con đi gặp Cẩm Nhi. Sau này Cẩm Nhi là hoàng đế, ta sẽ trở thành Thái Hậu, vĩnh viễn ở bên con."
Phụ nhân ngồi giữa vũng máu đỏ, vẻ mặt hiền từ.
_______________________________________________________________________________
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại. 】
Sở Mính đến lãnh cung một chuyến, thả Ân thị ra.
Hắn vốn chỉ muốn cho Ân thị gặp mặt Sở Cẩm lần cuối rồi mới tiến hành kế hoạch.
Không ngờ đây thật sự là cuộc gặp gỡ cuối cùng.
Tin Sở Cẩm tử vong còn chưa truyền tới, Sở Mính cùng Lăng Thanh Huyền đang ở trong tẩm điện của Đông cung, cùng nhau xem xét lại kế hoạch.
Bỗng nhiên, Lăng Thanh Huyền lui lại mấy bước.
"Thanh Nhi?"
Sở Mính khó hiểu, nhưng luôn cảm thấy nàng có gì đó bất thường.
"Có phải nàng không khỏe ở đâu không?"
Lăng Thanh Huyền lắc đầu, không nói lời nào bỏ đi trước mặt hắn.
Thời điểm Sở Mính đuổi