Editor: Ochibi
Chỉ cần thêm 20 nữa, nhiệm vụ ẩn dấu này xem như hoàn thành.
Lăng Thanh Huyền cứ theo lẽ thường về nhà tu luyện bài độc, bên kia, Hứa gia lại làm ầm ĩ không ngừng.
“Dương Dương, con có phải không yêu mẹ nữa đúng không, vậy mà con cả đêm không thèm về nhà! Trước kia con không phải như thế!”
Hứa mẫu gần 40 tuổi, bảo dưỡng rất khá, bà ủy khuất mà nhìn Hứa Hướng Dương, còn oán giận với Hứa phụ, “Có phải gần đây ông quá nghiêm khắc với Dương Dương không hả? Chứ sao con nó ngay cả cái nhà này cũng không muốn về?”
Hứa phụ xoa xoa huyệt thái dương, “Em đừng kích động, nghe con trai nói thế nào đã.”
Sau khi Viên Việt đem người đưa về tới, hắn ngồi ở trên sô pha một bên đọc sách, một bên phẩm trà.
Khí chất hắn rất thích hợp dòng dõi thư hương, hàng năm thuộc về con nhà người ta, Hứa Hướng Dương không ít lần bị giáo dục phải học tập hắn.
Hứa Hướng Dương im lặng trong chốc lát, nghiêm túc mà nói: “Con quyết định cố gắng học tập, thi đậu đại học danh tiếng.”
Biệt thự Hứa gia, thế nhưng quỷ dị mà trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Hứa mẫu mới chậm rì rì lại đây, giơ tay sờ sờ trán hắn, ngược lại lo lắng nhìn về phía Hứa phụ, “Chồng à, con trai mình chẳng lẽ phát sốt rồi? Có cần mời bác sĩ gia đình đến xem một chút không?”
Hứa Hướng Dương sẽ cố gắng học tập, khác gì mặt trời sẽ mọc từ đằng tây.
Hai vợ chồng trước nay chưa từng ôm hy vọng gì với hắn, chờ sau khi hắn thành niên, trực tiếp an bài đến công ty là được.
Không nghĩ hôm nay sẽ nghe được lời như vậy từ trong miệng hắn, đúng là đã chịu kinh hách.
Chẳng lẽ là do Viên Việt ảnh hưởng?
Bọn họ nhìn về phía Viên Việt, người sau buông sách, sắc mặt bình tĩnh, “Hứa Hướng Dương, cậu xả đề tài gì, bác gái là đang hỏi cậu vì sao hôm qua không về.”
Đúng nha, bọn họ vừa nãy đang hỏi cái này mà.
Thằng nhóc đáng ghét này!
Vậy mà còn có chiêu dời đi lực chú ý này.
“Con……” Hứa Hướng Dương rất tức giận anh em tốt không chịu giúp mình, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vì theo, theo đuổi nữ sinh.”
“Con nói cái gì? Lớn tiếng chút.” Hứa mẫu không nghe rõ, Viên Việt giúp hắn lặp lại, “Cậu ấy nói, vì theo đuổi nữ sinh.”
Khóe miệng Hứa phụ run rẩy, cầm lấy cây dài bên cạnh liền phải đánh, “Ta biết ngay thằng nhãi ranh này không có khả năng cố gắng học tập, bây giờ vì theo đuổi nữ sinh, mà cả đêm không về ngủ, lá gan con thật đúng là lớn.”
Hứa Hướng Dương tránh qua, thở dài.
Haiz, muốn gặp em yêu quá đi.
……
Lăng Thanh Huyền hắt xì, lúc mở cửa phòng ra, thiếu niên ngồi ở trong góc.
Tên nhóc này sao lại ở đây.
“Đến đây khi nào?”
Thiếu niên đáng thương vô cùng nhìn cô, “Vừa tới, sợ phiền em nghỉ ngơi, mới không gõ cửa.”
Hốc mắt hắn có vành đen, chứng minh không phải vừa tới.
Lăng Thanh Huyền kéo hắn đến, để hắn lau mặt, ấm tay.
“Hôm nay cuối tuần, anh dẫn em ra ngoài chơi nha?” Tên nhóc này trông còn có tinh thần hơn cô, Lăng Thanh Huyền nhét hắn vào trên võng.
“Cậu ngủ, tôi đọc sách một lát.”
Nguyệt khảo lần sau cũng không còn lâu nữa tri thức cô nắm giữ quá thiếu sót, cần phải học lại.
Vừa nghe có liên quan chuyện học tập, Hứa Hướng Dương lập tức nhảy dựng lên, tỏ vẻ mình không nghỉ ngơi, muốn cùng cô học.
Phòng nhỏ hẹp, hai người ngồi dưới đất gần sát nhau, quyển sách mở nằm giữa, Hứa Hướng Dương không hề xem vào chút nào.
Tối hôm qua ở nhà bị cha mẹ giáo huấn, không cho hắn ra ngoài buổi tối, hắn nhảy cửa sổ chạy tới, giữa màn đêm đen nhánh, nhớ tới Lăng Thanh Huyền, hắn liền nhảy nhót.
Rạng sáng ba giờ đã ở cửa, sợ đánh thức cô, nên co người lại ngủ, còn may ngày thường hắn đánh nhau tố chất thân thể tốt, chứ không nhất định cảm mạo nghiêm trọng.
Dựa gần thân hình thiếu nữ mềm mại, tâm tư Hứa Hướng Dương treo hết trên người cô.
“Đề này làm ra sao?”
Lăng Thanh Huyền chỉ vào một cái đề, nhét bút vào trong tay hắn.
Học tra giáo thảo Hứa Hướng Dương, tay nắm bút run nhè nhẹ.
Làm sao bây giờ, hắn không biết!
“Vậy, em hôn anh