Editor: Ochibi
“Nhìn cô ta kìa, vào hội học sinh liền chó cậy thế chủ, hiện tại giáo thảo cũng không cần cô ta.”
“Nhưng mấy người đó mỗi ngày đều đến đưa bánh mì, ai ngờ cô ta thông đồng nhiều nam sinh như vậy.”
“Ghê tởm, trời mới biết mỗi ngày cô ta làm chuyện gì.”
Lăng Thanh Huyền thu dọn cặp sách, đi ngang qua những nữ sinh khua môi múa mép, đặt cặp thật mạnh trên bàn học bọn họ.
“Lâm Thanh Thanh, cô, cô làm gì.”
Ánh mắt cô gái khiến người không rét mà run, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, bọn họ lại nhịn không được lui về phía sau, cảm thấy sợ hãi.
“Làm người, thiện lương thì sẽ tốt hơn.” Cô chậm rì rì mà nói, đeo cặp lên.
【……】 Ký chủ à, mỗi lần cô muốn giết người, tôi cũng muốn nói như vậy.
Ra cửa, lại có một nam sinh đem bánh mì đến.
Lăng Thanh Huyền kêu hắn, “Hứa Hướng Dương đâu?”
Người nọ không ngờ nhiều ngày như vậy, mình là người đầu tiên bị gọi lại, lập tức có chút khẩn trương.
“Đại ca à, đại ca anh ấy, chắc đang ở sân thượng?”
Nữ nhân này không thích đại ca nhà hắn, hỏi gì mà hỏi.
“Mấy ngày nay hắn đều ở đó?”
Nam sinh gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Vì sao không dám nói dối trước mặt cô chứ, khí thế nữ sinh này thật ghê gớm.
Lăng Thanh Huyền mang theo bánh mì, đến quầy bán quà vặt mua sữa bò nóng, lên sân thượng.
Sân thượng mỗi trường học, giống như chỉ chuẩn bị cho những thiếu niên bất lương.
Lăng Thanh Huyền mở cửa, ngửi được vị thuốc lá.
“Khụ khụ.”
Cô ho khan hai tiếng, người bên kia còn đang nói chuyện tức khắc an tĩnh.
Có vài nam sinh vây quanh thiếu niên, vị thuốc lá truyền đến từ chỗ bọn họ.
Hắn thấy Lăng Thanh Huyền bởi vì mùi thuốc lá mà ho khan, vội vàng bảo đám đàn em cút ngay, thuận tiện đóng luôn cửa sân thượng lại.
Hắn đứng có hơi xa, trong mắt là cảm xúc rối rắm phức tạp.
Lăng Thanh Huyền giơ sữa bò, “Uống không?”
Em yêu đưa sữa bò cho hắn, kỳ thật hắn không hề thích uống, nhưng mỗi lần cô mua, hắn nhất định sẽ uống.
Hắn còn đang do dự, Lăng Thanh Huyền đã đến gần, kéo hắn ngồi xuống đất.
“Mấy ngày nay trốn tránh tôi làm gì?”
Chẳng lẽ bổn tọa trông rất hung dữ sao?
Thiếu niên cầm sữa bò ấm nóng, ngữ khí nặng nề, “Em nói chúng ta là quan hệ bạn học.”
“Sau đó?”
“Em gia nhập hội học sinh, sau này cần duy trì hình tượng tốt, anh không tốt, đi theo bên cạnh em, người khác sẽ nói em.”
“Sau đó thì sao?”
Trên người thiếu niên có vị thuốc lá nhàn nhạt, gió thổi qua liền tan, hắn không hút, chỉ nhìn đàn em hút thú vui kia, có chút ghét bỏ, lại có thể san phẳng bực bội trong lòng.
Ngữ khí cô gái nhàn nhạt, làm hắn càng thêm ủy khuất, “Anh rất nhớ em, muốn gặp em, muốn nắm tay em, muốn hôn……”
Lời còn chưa dứt, cô gái vòng lấy cổ hắn, chạm môi anh đào non mềm kiều diễm.
Bị này hành động làm cho phát ngốc, Hứa Hướng Dương vội ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, phản công lại.
Như người ở sa mạc nhìn không thấy hy vọng, đột nhiên thấy ốc đảo.
Sau một lúc, thiếu niên rất nhanh thở không nổi.
Mọi lần hắn đều buông ra trước, nhưng lần này lại không phục mà cứ tiếp tục.
Đến khi cảm thấy hơi thở đối phương không xong, hắn mới đắc ý mà nhìn cô.
Cô gái nửa híp con ngươi, môi anh đào khẽ nhếch, trên mặt trắng nõn còn hơi đỏ ửng.
Đắc ý của hắn nháy mắt tan rã, hận không thể xoa tiến trong thân thể cô.
Quản hình tượng hắn cái gì chứ, ông đây mặc kệ, muốn hôn liền hôn, đây là em yêu của tôi, không hôn cũng hôn!
Hắn ôm chặt lấy cô, “Vì sao hôn anh?”
Nếu không phải cô chủ động, hắn sẽ không như vậy đâu.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên nóng bỏng bao vây lấy cô.
Vì sao hôn hắn, cô cũng không nói được, chỉ là thấy biểu tình hắn ủy khuất, cùng với môi mỏng lúc đóng lúc mở kia, chưa kịp suy nghĩ thân thể đã phản ứng trước.
Nhất định là do thân thể này quá nhỏ tuổi, mới có thể như vậy.
Cô không nói lời nào, Hứa Hướng Dương coi như cô đang thẹn thùng, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Em xem em cũng chủ động rồi, quan