Editor: Ochibi
Người tới là cha mẹ Viên Việt, bọn họ bước nhanh tới, vẻ mặt nôn nóng.
Khương Tuyết tưởng rằng người họ nói là mình, vội vàng tiến lên giới thiệu, lại bị làm lơ đi ngang qua.
Động tác cô ta có chút xấu hổ.
Người mà cha mẹ Viên gia đến bên Viên Việt dò hỏi, là Lăng Thanh Huyền.
Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nhìn bọn họ, xem ra kế hoạch gặp mặt vẫn hữu dụng.
Hứa Hướng Dương cho rằng bọn họ có địch ý, nên che chắn cho Lăng Thanh Huyền, “Bạn gái cháu, Lâm Thanh Thanh.”
Hứa phụ cũng muốn đánh thằng con trai này trước công chúng, không thấy người ta muốn nhìn cô gái kia sao, nó còn chống đỡ.
“Cô bé, cô bé với Viên Việt nhà chúng ta, có hơi giống nhau.”
Viên mẫu kích động nhìn cô, vẫn luôn lôi kéo cánh tay Viên phụ.
Hai người có chút thất thố, Viên Việt bình tĩnh tháo mắt kính xuống.
Gỡ kính ra, đúng thật rất giống Lăng Thanh Huyền.
Rõ ràng là sinh nhật Hứa Hướng Dương, lại tự nhiên biến thành buổi nhận người thân.
Trước kia Viên gia có cô con gái, hồi nhỏ bị bắt cóc, bởi vì sinh bệnh bán không được giá tốt, cho nên bọn buôn người ném cô ở ven đường, được cô nhi viện nhặt về.
Tuy rằng trong nguyên cốt truyện không nói cha mẹ ruột của Lâm Thanh Thanh là ai, nhưng Lăng Thanh Huyền quan sát khuôn mặt Viên Việt, hơn nữa xem tướng, rất dễ dàng có thể nhận ra.
Chỉ là cần một cơ hội, Lăng Thanh Huyền không nghĩ lại tới nhanh như vậy.
Chỉ dựa vào việc lớn lên giống thì không có bằng chứng, cha mẹ Viên gia tìm Lăng Thanh Huyền muốn tóc, lấy về đi đối chiếu NDA.
Bọn họ dặn dò Viên Việt phải xem thật kỹ Lăng Thanh Huyền, sau đó xin lỗi cha mẹ Hứa gia rồi lập tức rời đi, dù sao chuyện con gái bọn họ trở về, bọn họ rất là nóng vội.
“Thì ra em còn là thiên kim đại tiểu thư.” Hứa Hướng Dương quơ tay cô, tâm tình không tồi.
Bất kể là bần cùng hay giàu có, đời này hắn sẽ không buông tay cô.
Khương Tuyết luôn bị người ngó lớ cuối cùng nhịn không được bùng nổ, “Viên Việt, anh có phải đã sớm biết cô ta có thể là em gái anh, cho nên mới cố ý mang tôi đến?”
Cố ý mang cô ta tới gặp nhục nhã, cô ta không nên bị coi như vai hề chế giễu như vậy.
Môi mỏng phun ra sự thật, “Cô tự tiến cử theo tới, không phải sao?”
Hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành ý tưởng của cô ta.
Không ngờ người lãnh đạm mình vẫn luôn thích lại có lòng dạ như vậy, Khương Tuyết cảm thấy khó chịu đựng nổi.
Bọn họ đều cùng một bọn với nhau.
Khương Tuyết nghĩ, thần sắc hoảng hốt chạy ra ngoài.
Tiếp tục ở lại, chỉ càng thêm bị người khác cười nhạo.
Viên Việt lại mang mắt kính lên, nói với Hứa Hướng Dương: “Nếu cô ấy thật là em gái tôi, cậu không xứng với cô ấy.”
Thế lực hai nhà bọn họ ngang nhau, tài lực thì Viên gia càng tốt hơn, trong suy nghĩ, hắn tin Lăng Thanh Huyền cũng ưu tú hơn Hứa Hướng Dương, cho nên Hứa Hướng Dương dường như là không ưu điểm gì.
Hứa Hướng Dương nắm tay hừ lạnh, “Dù sao thì tôi có tư cách hơn cậu.”
Hoá ra hồi trước cậu ta hỏi ngày sinh và nhóm máu, là vì cái này.
Do ghen mà quẫn bách, Hứa Hướng Dương giao sinh nhật cho cha mẹ, lôi kéo Lăng Thanh Huyền tới phòng mình ở lầu ba.
“Làm sao bây giờ, sau khi em trở về, nói không chừng anh không thấy được em nữa.”
Viên gia rất chú trọng lễ nghi và bảo thủ, nhất định sau khi Lăng Thanh Huyền được đón về, sẽ không cho phép bọn hắn tiếp tục qua lại.
Đôi mắt cô gái sáng lên dưới ánh đèn lấp lánh, “Vậy thì không quay về.”
Cứ để cuộc sống cô nghèo khó, được hắn đưa về mỗi ngày như cũ.
Tâm trí tiếu niên một trận nhộn nhạo, hắn tắt đèn phòng, như trân bảo thật cẩn thận hôn trong lòng ngực cô gái.
Con ngươi thanh lãnh trong bóng đêm lại có thể rõ ràng cảm nhận được hình dáng thiếu niên.
Môi hôn bức thiết lại ôn nhu, cô vòng lấy eo hắn, như đang cho hắn cổ vũ.
Âu phục trên người bị cởi bỏ.
Cách đó không xa chính là giường lớn trong phòng.
Thân hình nhỏ